Địa điểm tổ chức buổi tiệc không phải ở Giang Thành mà là ở tầng cao nhất của khách sạn Minh Châu Hoa Viên ở Thượng Hỗ
Đây là một nhà hàng ngoài trời.
Nghe nói nhà hàng này riêng tiền địa điểm đã lên tới hai trăm nghìn tệ, chi phí thấp nhất cho một lần là hai triệu tệ.
Bình thường khách sạn sẽ không tiếp bên ngoài, chỉ có những đại gia bậc nhất mới có thể đặt ở đây.
Tô Nhu đã xem qua giới thiệu về những nơi như này trên các trang mạng xã hội nên hiểu khá nhiều.
Thế nhưng cô không ngờ có một ngày cô cũng tới những nơi như thế này.
Đứng trong thang máy lấp lánh, Tô Nhu vô cùng căng thẳng. Cô chỉnh lại trang phục, tay đổ mồ hôi.
“Tô Nhu, đừng căng thẳng quá, chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi mà”, Lâm Chính mặc vest lên tiếng.
“Thế này mà còn bình thường sao? Anh có biết những người tới đây đều là những đại minh tinh có giá trị lên tới hàng tỉ tệ không?", Tô Nhu trừng mắt.
“Vậy em thích minh tinh nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Em không thích ai cả...nhưng nếu mà nói người được nhiều người để ý nhất thì có lẽ là Khôn....”
Tô Nhu chưa nói xong thì thang máy mở ra. Ngay lập tức ánh sáng chói lòa đập vào mắt họ. Cô giật mình, ngước mắt nhìn thì mới phát hiện ra bốn bề đều được trang hoàng bằng thủy tinh.
Trần nhà được trang trí bằng màu vàng lấp lánh giống như đang được phủ vàng vậy. Những cô gái ăn mặt rực rỡ đứng túm năm tụm ba hoặc là thưởng thức rượu hoạng là đang trò chuyện.
Ngoài ra còn có những người phục vụ ăn mặc vô cùng sang trong mang đồ ăn ngon vào trong.
“Chào anh chị. Anh chị có thiệp mời không/”, một người phục vụ bước tới, cung kính hỏi.
Tô Nhu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa thiệp mời tới.Người này thấy vậy lập tức mỉm cười: “Mời cô bên này”.
“Cảm...ơn”, Tô Nhu gật đầu, vội vàng xách váy rời khỏi thang máy. Lâm Chính cũng đi theo, nhưng người phục vụ vội ngăn lại.
“Xin lỗi anh, anh ăn mặt không được chỉn chu”, người này nói.
“Không chỉn chu sao?”
Lâm Chính giật mình, liếc nhìn bản thân rồi chau mày: “Không chỉn chu chỗ nào?”
“Anh không thắt cà vạt”.
“Còn có quy định đó nữa à?”, Lâm Chính tối mặt.
“Lâm Chính xuống dưới mua cà vạt với em”, Tô Nhu thấy vậy vội vàng nói.
“Cô không cần xuống, ở tầng 17 chúng tôi có cà vạt miễn phí, tôi có thể đưa anh đây đi”, người kia nói.
“Vậy cảm ơn”, Tô Nhu gật đầu nhìn Lâm Chính: “Anh đi cùng anh ấy đi, em ở đây đợi anh”.
Lâm Chính gật đầu: “Được, vậy em đợi anh ở đây. Nghe nhé có việc gì thì phải gọi điện cho anh nhé”.
“Yên tâm, em đi tìm Tô Dư, không có việc gì đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu cùng người đàn ông đi vào thang máy.
Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư
“Chị, em ở đây”, Tô Dư nghe máy liền chạy tới. Tô Nhu thở phào.
“Anh rể đâu rồi”, cô ta hỏi.
“Anh ấy không đeo cà vạt, không được vào”, Tô Nhu tỏ vẻ bất lực.
“Còn có quy định đó nữa cơ à?”, thế nhưng cô ta cũng lần đầu tới đây nên cũng không tò mò nhiều.
“Tô Dư, giao chị gái cho tôi nhé”, lúc này có giọng cười vang lên.