“Khẩu khí lớn gớm”
Lâm Chính hừ giọng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này Tô Nhu đã đứng dậy kéo tay anh: “Cô Thích, tôi đồng ý với cô”.
“Hừ vậy mới đúng chứ”.
“Có điều, tôi phải đưa chồng tôi đi cùng, nếu không dù cô có phong sát Tô Dư thì tôi cũng không đi”, Tô Nhu bặm môi.
“Yên tâm, trước đó không phải là chúng ta đã nói rồi sao. Cô có thể đưa chồng cô đi cùng, chỉ cần cô chịu tham gia thì mọi chuyện đều dễ cả”.
Thích Uyển Vũ mỉm cười, lấy ra hai tấm thiệp đặt lên bàn sau đó rời đi.
Tô Nhu thấy vậy bèn thở dài bất lực.
Lâm Chính không nói gì.
“Mặc dù hiện tại Tô Du là đại minh tinh, có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội nhưng dù sao vẫn là người mới, nhiều thế lực chèn ép cô ấy. Em là người thân không giúp được gì đành phải hi sinh đôi chút. Lâm Chính, anh đừng giận, coi như là cùng Tô Du đi tham gia buổi tiệc thôi mà” Tô Nhu khẽ nói.
“Anh hỏi Tô Du xem sao?”, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi. Anh gọi mấy lần mới được.
“Xin lỗi, tôi hơi bận nên không để ý”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tô Dư. Lúc này cô ta vẫn đang đóng phim, đương nhiên không thể nghe máy.
“Tô Dư, tôi hỏi cô, buổi tiệc chuẩn bị tổ chức là thế nào thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao anh lại hỏi chuyện này”, cô ta tò mò nói.
“Vừa rồi cháu gí của Thích Tư Mưu chạy tới phòng làm việc gửi thiệp mời cho Tô Nhu ép cô ấy phải tham gia buổi tiệc”.
“Cái gì? Còn có chuyện đó nữa sao?”, Tô Du ngạc nhiên.
“Có phải buổi tiệc này có gì đó mờ ám không”, anh trầm giọng.
“Tôi...cũng không rõ. Tôi chỉ biết rằng đại diễn Thích và đoàn phim Hollywood có hơp tác đóng một bộ phim với dự toán trên hai tỷ tệ, là bộ phim được kỳ vọng nhất năm năm. Buổi tiếc này chắc là tổ chức vì thế.
“Vậy sao?”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Anh đừng lo lắng, anh và Tô nhu tới để Tống Kinh và đạo diễn Thích nói vài câu thì họ sẽ không làm khó anh đâu”, Tô Du vội nói.
“Không, như vậy khác gì làm khó em. Chị và Lâm Chính đi không sao đâu”.
Bởi vì bật loa ngoài nên Tô Nhu nghe thấy và vội vàng lên tiếng.
“Nhưng mà, chị...”
“Nghe lời bọn chị đi”, Tô Nhu nói.
Tô Du không dám quyết định. Cô ta biết người đưa ra quyết sách thực sự không phải Tô Nhu mà là Lâm Chính.
“Tô Như, làm việc cho tôi, tối gặp nhau ở buổi tiệc nhé” ,Lâm Chính điềm đạm nói rồi tắt máy. Tô Dư bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Tô Dư, chuyện gì vậy?”, Tống Kinh thấy vẻ lo lắng của Tô Due bèn đặt loa xuống, bước tới hỏi.
“Đạo diễn Tống, vừa rồi anh rể tôi gọi tới, nói rằng cháu gái của Thích Ân Mưu mời họ tới buổi tiệc tối”.
“Cái gì, chủ tịch Lâm cũng đi sao?”
Tông Kinh kinh ngạc sau đó bật cười: “Tên Thích Ân Mưu này nắm thông tin cũng nhanh gớm, biết cả mời chủ tịch Lâm của chúng ta cơ đấy...chậc chậc...”
“Đạo diễn Tống tôi cảm thấy hình như ông ta không biết về thân phận của anh rể tôi...”
“Không biết sao? Vậy sao lại mời?”
“Tôi không rõ, đạo diễn, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Tối nay...không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tô Dư tỏ ra lo lắng. Tống Kinh suy nghĩ rồi mỉm cười: “Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Làm việc thôi”.
“Được”, Tô Dư gật đầu nhưng vẫn thấy bất an.