Người phục vụ không ngờ rằng một kẻ mà toàn thân cộng lại chưa tới một nghìn tệ lại có thể tiện tay mua một chiếc cà vạt mấy triệu tệ như thế. Dù là những người ở trên kia thì chưa chắc đã rộng lượng như vậy.
Người phụ vụ này đương nhiên không phải là người mới nên anh ta mơ hồ đoán ra được người này không hề tầm thượng nên anh ta không nên đắc tội.
“Thưa anh, thẻ của anh”.
Người bán hàng đưa bằng hai tay, run rẩy. Lâm Chính cũng tò nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cất thẻ đi, rồi nói: “Giờ có thể đi lên được chưa?”
“Được rồi, đương nhiên là được", người phục vụ mỉm cười, vội dẫn Lâm Chính đi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và để ý thấy điện thoại không có sóng bèn chau mày.
“Sóng ở đây bị chặn à?”
“Nghe nói là nguồn phát sóng gặp sự cố”, người phục vụ cười nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhanh chóng bước vào thang máy. Anh có dự cảm chẳng lành.
Lúc này ở nơi tổ chức buổi tiệc, Tô Nhu vẫn ngồi một góc bàn, căng thẳng đợi Lâm Chính và Tống Kinh. Cô nhìn điện thoại rồi lại gọi nhưng không gọi được.
Cạch...
Đột nhiên đèn điện vụt tắt. Đám đông trở nên im lặng, tất cả nhìn hướng lên sân khấu. Một người đàn ông bước ra, tay cầm míc và hô lớn: Chào buổi tối quý vị.
Tiếng hò reo như sấm ở bên dưới vang lên. Tô Nhu ngước nhìn. Cô nhận ra đây chính là diễn viên hài kịch mà ai cũng biết.
Tô Nhu cũng rất thích những tác phẩm của người này nhưng giờ không có thời gian đi xem. Diễn viên này rõ ràng chính là người chủ trì được mời tới. Đợi người này nói xong thì tiết mục của tối nay cũng được bắt đầu. Các tiết mục diễn ra thì việc hát hò cũng không thể thiếu.
Tô Nhu nhìn màn hình điện thoại rồi thi thoảng lại nhìn ra hướng thang máy. Đợi Lâm Chính tới thì cô ấy sẽ rời đi ngay.
ơi này mặc dù người đông nhưng cô không muốn ở lại lâu.
“Cô gái có thể nhờ cô ký tên được không?”, lúc này một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tô Nhu giật mình, ngước nhìn thì phát hiện ra một người thanh niên cao ráo đang nhìn mình. Người này tay cầm bút giấy, nụ cười tươi rói đầy mê hoặc. Tô Nhu không hâm mộ ai nên chỉ biết vài diễn viên gạo cội, nhưng người trẻ thì cô không biết.
“Xin lỗi tôi không phải minh tinh”, Tô Nhu tưởng đối phương nhận lầm người nên xua tay”.
“Vậy sao? Không thể nào, cô xinh đẹp như vậy, dù là những ngôi sao nữ đang hot thì cũng không thể bằng cô được”, người đàn ông vô cùng kinh ngạc.
“Xin lỗi, thật sự là không phải”, cô nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Tuy nhiên cũng không sao. Tôi vẫn muốn cô ký tên cho tôi, coi như quà lưu niệm, biết đâu ngày nào cô bước chân vào ngành giải trí thì tôi sẽ là người đầu tiên được cô ký tên”, người này cười.
Tô Nhu bèn gật đầu: “Thôi được”, nói xong cô cầm giấy bút lên ký.
“Cô gái, có thể chụp ảnh được không?”
“Điều này...thôi khỏi”.
“Một tấm thôi mà”
“Xin lỗi, chụp chung thì không thể.
“Vậy tôi tự sướng vậy”
Người đàn ông nhún vai, lấy điện thoại ra chụp. Đúng lúc này người đàn ông bỗng hét lớn.
“Cô làm cái gì vậy”, giọng người này vang lên khiến Tô Nhu giật mình.
Hắn cầm điện thoại chĩa về phía Tô Nhu: “Sao cô lại sàm sỡ tôi chứ”.
“Sàm sỡ”, Tô Nhu bàng hoàng. Có không ít quan khách ở xung quanh cũng quay qua nhìn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, người quản lý vội bước tới hỏi.
“Ông Ngô, khách sạn của ông làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại xuất hiện loại người này?”, người đàn ông chỉ vào Tô Nhu và quát: “Cô ta là đồ lưu manh, dám sàm sỡ tôi, đúng là ghê tởm”
“Cái gì?”, cả hiện trường sục sôi.
Tô Nhu há hốc miệng: “Tôi? Lưu manh sao?”, cô tưởng mình nghe nhầm.