Tô Nhu đến chết cũng không ngờ có ngày mình lại bị người ta gọi là lưu manh.
Bởi vì giọng người đàn ông đột nhiên vang lên, toàn bộ người ở hiện trường buổi tiệc đều nhìn sang.
“Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là một kẻ lưu manh, chậc chậc...”.
“Dù gì cũng là Dịch Phong, anh ta đẹp trai như vậy, luôn có vài cô gái không biết tự ái quấy rối anh ta. Anh ta cũng không phải lần đầu trải qua chuyện như vậy”.
“Tôi nhớ hình như lần trước anh ta mở liveshow phải không? Không phải có vài cô gái phát điên xông lên sân khấu kéo áo anh ta sao? May là chưa lột áo anh ta xuống, chuyện đó cũng lùm xùm một thời gian”.
“Tôi nghe nói hình như anh ta tìm người cố tình tạo uy thế cho mình kiếm lưu lượng mà?”.
“Đâu ra? Sau chuyện đó anh ta còn khởi tố người kia mà”.
“Thế à? Xem ra đẹp trai cũng phiền phức”.
Xung quanh nhiều người bàn tán, chỉ trỏ Tô Nhu.
Tô Nhu ngẩn ngơ, không biết làm sao.
“Tôi không có... Tôi không quấy rối người này, mọi người hiểu lầm rồi, anh ta đổ oan cho tôi!”.
Tô Nhu không ngừng thanh minh cho mình, nhưng rõ ràng không mấy ai tin lời của cô.
“Anh Dịch Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này, trong đám đông có vài bóng người quen thuộc chen ra.
Hóa ra là Thích Uyển Vũ!
“Uyển Vũ! Anh không muốn gây sự ở tiệc của ông em, nhưng thực sự có mấy người không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt mà quấy rối anh! Đúng là hèn hạ!”.
Dịch Phong nghiến răng quát mắng, trừng Tô Nhu.
“Tôi không có!”.
Tô Nhu giải thích.
Nhưng Thích Uyển Vũ sao nghe lọt lời cô nói?
“Tô Nhu, không ngờ cô là người dơ bẩn như vậy! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Sớm biết cô là người phụ nữ đê tiện như vậy, sao tôi lại mời cô tham gia tiệc làm gì?”.
Thích Uyển Vũ cười nhạt liên tục.
“Cô Thích, cô hiểu lầm rồi! Tôi...”.
Tô Nhu còn định nói gì đó, mắt mở lớn nhìn Thích Uyển Vũ đứng cùng Dịch Phong, cô đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
“Các người... Các người là một bọn phải không? Các người bày mưu hãm hại tôi?”.
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy? Hãm hại cô? Cô cũng xứng sao? Không soi gương lại mình đi? Cô là cái thá gì?”.
Thích Uyển Vũ khinh thường mắng chửi, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường giễu cợt.
“Uyển Vũ, đừng nói nhiều với người phụ nữ dơ bẩn này, mau gọi cảnh sát bắt cô ta lại!”.
Dịch Phong nói.
“Báo cảnh sát là nên làm, nhưng cô ta làm hỏng bữa tiệc của ông nội tôi cũng phải cho tôi lời giải thích!”.
Thích Uyển Vũ lạnh lùng nói: “Cô qua đây xin lỗi anh Dịch Phong cho tôi, sau đó quỳ dưới đất tự tát mình, thừa nhận tội lỗi của cô với tất cả mọi người, rõ chưa?”.
“Tôi vô tội! Cô đừng mơ!”.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.
Thích Uyển Vũ nổi giận, chỉ vào Tô Nhu chửi mắng: “Qua đó tát cho con ả đó mấy bạt tai, đến khi nào cô ta chịu ra đây nhận tội xin lỗi thì thôI!”.
“Vâng, thưa cô chủ!”.
Hai gã đàn ông cao to mặc áo vest đi về phía Tô Nhu.
Tô Nhu tuyệt vọng, không ngừng lùi về sau.
Khách khứa xung quanh chỉ đứng nhìn đầy giễu cợt, không ai định ra tay giúp.
Dù sao ai can thiệp thì sẽ là không nể mặt Thích Tư Mưu.
Ở đây ai cũng làm trong giới giải trí, đắc tội với Thích Tư Mưu là tự hủy hoại tiền đồ, đập vỡ chén cơm của mình, không ai ngốc như vậy.
“Cậu chủ Phi Long, không làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”.
Phía sau đám người, người đàn ông trong phòng VIP lúc trước nhìn sang Thích Phi Long, cười hỏi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Bỏ đi! Loại người đê tiện như vậy tôi không có hứng thú nữa!”.
Thích Phi Long cười khinh bỉ, nói: “Đợi giải quyết xong cô ta thì đưa cô ta qua đây, tôi muốn hỏi xem cô ta có thấy hối hận vì đã từ chối tôi hay không”.
“Ha ha ha, trong giới giải trí Long Quốc, ai dám đắc tội với cậu Phi Long chứ? Chỉ có thể nói cô ta không biết điều!”.
Người đàn ông cười nói, nhìn Tô Nhu đầy sâu xa.
Lúc này, Tô Nhu đáng thương như con mèo bị dồn vào trong góc.
Cô run rẩy toàn thân, cắn chặt răng, nhìn đám người hùng hổ dọa người kia, định xông ra ngoài.
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.