Mọi người vỗ tay, mỉm cười nhìn người đang đi tới, trong mắt ai cũng toát lên vẻ tôn kính.
Một số người tai to mặt lớn có quan hệ tốt với Lý thiên vương và Thích Tư Mưu chủ động tiến tới bắt tay chào hỏi, hoặc hôn chào hỏi theo kiểu phương Tây.
Lý thiên vương mỉm cười, lễ phép vừa phải, rất có phong độ.
Nhưng Thích Tư Mưu lại có vẻ mặt thâm trầm.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ có người gây chuyện ở buổi tiệc mà mình tổ chức.
Thích Tư Mưu tận hưởng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, đến trước mặt mấy người Tống Kinh.
“Đạo diễn Thích!”.
Tống Kinh sa sầm mặt, gọi.
“Tống Kinh, ông có thể nói tôi biết ông có ý gì không?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói.
“Ông nội! Người phụ nữ này quấy rối anh Dịch Phong ở buổi tiệc chưa nói lại còn chối. Tống Kinh và Tô Dư bênh vực cô ta, không chịu thừa nhận, còn đe dọa nhà chúng ta”.
Thích Uyển Vũ lập tức đứng ra, nói.
“Im đi, ở đây không đến lượt cháu nói!”.
Không đợi cháu gái mình nói xong, Thích Tư Mưu lập tức quát khẽ, ngắt lời cô ta.
Thích Uyển Vũ ngạc nhiên, còn định nói gì đó nhưng bị Thích Phi Long kéo về.
“Được rồi, để ông nội xử lý đi”.
Thích Phi Long nhỏ giọng nói.
Thích Uyển Vũ tức giận, nhưng cũng chỉ đành bỏ cuộc.
“Tống Kinh! Ông nghe đây, chuyện này rốt cuộc thế nào tôi không có hứng thú được biết, bây giờ tôi chỉ cho ông một con đường để đi! Ông mau ngồi vào bàn bên đó, không cần quan tâm gì cả, đừng hỏi gì cả, đợi lát nữa chúc rượu tôi là được, rõ chưa?”, Thích Tư Mưu thản nhiên nói.
Câu nói này không thua kém gì thông điệp cuối cùng.
Nếu Tống Kinh dám từ chối, chờ đợi ông ta sẽ là sự phong sát của Thích Tư Mưu.
Nhưng Tống Kinh đã dám đứng ra, đương nhiên đã tính đến chuyện xấu nhất.
“Thích Tư Mưu, chuyện đã đến nước này không có gì để nói nữa. Nếu mọi người cảm thấy cô Tô Nhu có vấn đề, chúng ta đi theo trình tự pháp luật, còn chuyện khác tôi đều chấp nhận, cùng lắm nghỉ hưu sớm là được!”, Tống Kinh lạnh lùng nói.
Mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Ngay cả Lý thiên vương cũng giật mình.
Mặc dù sức ảnh hưởng của Tống Kinh không bằng Thích Tư Mưu, nhưng xem như ai ai cũng biết.
Hai phần Chiến Hổ lúc trước rất thành công, nếu vì chuyện này mà bị Thích Tư Mưu phong sát, sức ảnh hưởng sẽ không thể lường được.
“Đạo diễn Thích, ông thấy thế nào?”.
Lý thiên vương hạ giọng hỏi.
“Giờ không phải lúc thể hiện địa vị của chúng ta trong giới giải trí sao?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Tống Kinh đúng là có bản lĩnh, nghĩ quay được hai bộ phim là có thể ngang vai ngang vế với tôi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho ông ta được như ý nguyện”.
“Đạo diễn Thích, ông thật sự muốn làm vậy sao?”.
“Sao? Lý thiên vương không dám à? Nếu vậy cậu có thể đứng một bên xem kịch là được”.
“Đạo diễn Thích nói gì vậy? Chúng ta hợp tác cũng nhiều, bạn bè với nhau mười mấy năm, sao tôi có thể đứng yên xem kịch?”.
Lý thiên vương suy nghĩ, đưa ra quyết định, gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ giúp ông một tay, nhưng tôi phải nói trước, nếu xử lý Tống Kinh thì ông phải chia cho tôi một phần miếng bánh mà ông ta để lại đấy!”.
“Yên tâm, ngày mai tôi sẽ sửa kịch bản, đổi diễn viên. Không phải cậu mới tuyển người sao? Ngày mai gọi cô ta tới thay thế vai diễn của Tô Dư”.
“Ha ha ha, đạo diễn Thích nói như vậy thì tôi yên tâm rồi!”.
Lý thiên vương cực kỳ vui vẻ.
Bọn họ nói vài ba câu đã nói rõ tương lai của Tống Kinh và Tô Dư.
Thích Tư Mưu phất tay, nói: “Tống Kinh, đường là ông tự mình chọn. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách sáo nữa! Từ nay trở đi, tất cả dự án của đoàn làm phim thuộc công ty chúng tôi sẽ đơn phương hủy hợp đồng với ông. Tống Kinh, ông đã bị đoàn làm phim chúng tôi sa thải!”.
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !