Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía người lên tiếng.
Tô Dư và Tống Kinh rẽ đám đông bước nhanh về phía này.
“Chị Tô Dư?”.
Tô Nhu nhìn thấy người tới, hai mắt đỏ lên, không nhịn được gọi.
“Tô Nhu!”.
Tô Dư chạy tới ôm lấy Tô Nhu: "Xin lỗi, chị đến muộn rồi. Chị không nên để em ở lại đây một mình, xin lỗi, xin lỗi…”.
“Không sao đâu chị, mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”.
“Được!”.
Tô Dư vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng người đàn ông áo đen ở bên cạnh cướp lấy điện thoại của cô ấy, ném xuống đất.
“Anh làm gì vậy?”.
Tô Dư sửng sốt.
“Báo cảnh sát? Tô Dư! Cô có hiểu quy tắc không? Muốn báo cũng phải là chúng tôi báo!”.
Thích Uyển Vũ nói.
“Cô…”.
Tô Dư tức đến mức dựng cả tóc gáy.
Tống Kinh ở cạnh đã toát mồ hôi ròng ròng.
Ông ta không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.
Ông ta biết thân phận của Lâm Chính.
Nếu lát nữa Lâm Chính đến, nhìn thấy Tô Nhu bị ức hiếp như vậy thì phải làm sao?
“Đạo diễn Tống, đừng trách tôi không nể mặt ông. Tô Dư là học trò của ông, người phụ nữ này lại là em họ của Tô Dư! Bây giờ cô ta quấy rối anh Dịch Phong, chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Tô Dư như thế nào, chắc ông rõ hơn tôi. Ông cũng không muốn sự nghiệp của Tô Dư bị hủy hoại đúng chứ?”.
Thích Uyển Vũ cười nói: “Thế này, chỉ cần cô ta qua dập đầu xin lỗi anh Dịch Phong, sau đó thừa nhận lỗi lầm trước mặt mọi người, không chừng chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, thả cô ta đi!”.
“Cô… đúng là ức hiếp người quá đáng!”.
Tô Dư mắng chửi.
Tống Kinh lạnh lùng nói, vẻ mặt thâm trầm: “Cô Thích, tôi nói thật với cô, bây giờ sự nghiệp của Tô Dư không quan trọng nữa, quan trọng là nỗi ấm ức mà cô Tô Nhu phải chịu! Cô bắt cô ấy xin lỗi? Tôi lại hi vọng các cô có thể qua đây xin lỗi, nói rõ mọi chuyện, vậy thì chuyện này vẫn còn có thể hóa to thành nhỏ”.
Nói xong, Thích Uyển Vũ sửng sốt.
“Đạo diễn Tống, ông có ý gì?”.
“Cô không cần quan tâm. Cô Thích, người sáng suốt đều biết cô Tô bị oan, tôi chỉ hi vọng cô mau chóng thanh minh chuyện này, sau đó xin lỗi. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua!”.
Tống Kinh nghiến răng, nghiêm túc quát.
Thích Uyển Vũ trở nên mất tự nhiên, nhìn Tống Kinh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Đạo diễn Tống, ông muốn cậy già lên mặt ức hiếp em gái tôi sao?’.
Thích Phi Long ở đằng sau đám người không ngồi yên được nữa, đi thẳng tới lạnh lùng hỏi.
“Nếu cậu cảm thấy tôi cậy già lên mặt thì cũng không sao, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu các người tiếp tục đổi trắng thay đen khiến chuyện này trở nên tệ hơn thì sẽ không thể giải quyết nữa đâu! Các người đừng mong đứng ngoài chuyện này!”.
Tống Kinh lạnh lùng quát.
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”.
Thích Phi Long bực dọc, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ông là ai? Đừng tưởng hai năm qua ông nổi được chút là có thể kiêu căng trước mặt tôi! Tôi nói cho ông biết, nếu không phải ông nội tôi thương xót cho ông, ông nghĩ Tô Dư có thể tham gia bộ phim này sao? Ông có tin tôi nói ông nội tôi xóa tên Tô Dư ra khỏi đoàn làm phim không?”.
“Xóa tên thì xóa tên! Chẳng lẽ không đóng bộ này, chúng tôi không sống tiếp được nữa hay sao?”.
Tống Kinh hừ một tiếng, không quan tâm.
“Ông…”.
Thích Phi Long siết chặt nắm đấm.
“Hay cho câu không sống tiếp được nữa! Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến ông không sống nổi trong giới giải trí Long Quốc này nữa!”.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau đám người.
Bọn họ nhìn sang.
Vài người nam nữ mặc áo xinh đẹp đi tới.
Dẫn đầu là ông lão chải ngược tóc ra sau, râu tóc bạc trắng, thân hình béo mập.
Ông lão vô cùng nghiêm túc, khí chất mạnh mẽ.
“Ông nội!”.
Thích Phi Long và Thích Uyển Vũ cất tiếng gọi.
“Đạo diễn Thích đến rồi!”.
“Trời ạ, bên cạnh người đó hình như là… Lý thiên vương”.
“Đúng! Là Lý thiên vương! Lý thiên vương một trong tam đại thiên vương của Long Quốc chúng ta!”.
“Trời ạ, Lý thiên vương cũng đến rồi!”.
Hiện trường xôn xao, vô số người hoan hô vỗ tay, nghênh đón bọn họ.
Sắc mặt Tô Dư và Tô Nhu trắng bệch.
Nếu ngay cả Lý thiên vương cũng đứng về phía nhà họ Thích thì Tống Kinh, Tô Dư bị phong sát là chuyện chắc như đinh đóng cột…