Người đàn ông vừa cao vừa gầy, mặc bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống mang tai, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo, dường như không có tiêu cự, nhưng đáy mắt sâu thẳm vô cùng bình tĩnh, đôi mày kiếm đầy sắc bén, tuy đã thu liễm nhưng vẫn mang theo khí chất cao ngạo không thể che giấu.
Đôi môi gợi cảm hơi mím lại, râu lún phún dưới chiếc cằm chẻ, làn da có vẻ trắng bệch, nhưng lại mang đến sự tà mị đặc biệt.
Tô Nhu ngây người ra.
Cô nhìn ra được Lâm Chính đã tỉa lại lông mày, chỉnh sửa mái tóc, cũng trang điểm nhẹ cho khuôn mặt.
Tuy đó vẫn là khuôn mặt của Lâm Chính, nhưng Lâm Chính của bây giờ với người cô từng gặp trước đây như hai người khác nhau.
"Em không sao chứ?".
Lâm Chính đi tới trước mặt Tô Nhu, nhìn đôi mắt hơi dại ra của cô, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Toàn thân Tô Nhu run bắn lên như bị điện giật, gò má đỏ bừng, cúi đầu đáp: "Em không sao... không sao..."
"Lâm Chính, anh đẹp trai quá!".
Tô Dư ở bên cạnh không kiềm chế được, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, hai mắt sáng lên, kích động nói.
"Thực ra tướng mạo của tôi rất bình thường, chỉ là trang điểm thêm mới được thế thôi, không có gì to tát cả".
Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dịch Phong ở bên kia, bình thản nói: "Chúng ta có cần xuống dưới kéo người đi đường lại hỏi xem ai đẹp trai hơn không?".
Dịch Phong biến sắc, siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Hắn phải thừa nhận, nhan sắc của Lâm Chính hiện giờ quả thực rất đáng gờm, ngay cả hắn cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng hắn không dám tin, tại sao tên này chỉ sửa soạn qua loa một lúc đã trở nên đẹp trai hơn hắn vậy?
Điều này không hợp lẽ thường!
"Này tên Dịch Phong kia, ngay cả tôi anh cũng không bì được, sao vợ tôi lại đi quấy rối anh chứ? Lẽ nào vợ tôi lại có sở thích đặc biệt như vậy? Rõ ràng ở nhà đã có một ông chồng nhan sắc không tệ, mà lại đi quấy rối một kẻ xấu xí như anh? Thật là nực cười!".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Anh...", Dịch Phong tức điên lên.
"Huống hồ trông anh cũng chẳng ra làm sao, chỉ dựa vào kĩ thuật tay nghề của thợ trang điểm và các sản phẩm trang điểm mới được như thế này. Nếu để mặt mộc, sợ là anh còn không bằng bảo vệ ở cửa".
Lâm Chính cười khẩy.
"Anh nói cái gì?".
Dịch Phong trở nên kích động, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: "Anh còn sỉ nhục tôi thì đừng trách!".
"Sỉ nhục anh? Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu anh đủ can đảm thì tẩy trang đi, cho mọi người xem mặt mộc của anh".
Lâm Chính cười khẩy.
Dịch Phong nghe thấy thế, lập tức im bặt.
Mặt mộc của hắn như thế nào chẳng lẽ hắn không biết?
Là người của công chúng, ngày nào trước khi ra ngoài hắn cũng phải trang điểm nhẹ, nếu tham gia những dịp đặc biệt như hôm nay thì còn trang điểm tinh xảo tỉ mỉ hơn một số ngôi sao nữ.
Còn những bức ảnh hắn đăng trên mạng đều đã được photoshop, thế nên người hâm mộ đều cảm thấy nhan sắc của hắn không có đối thủ.
Tất cả đều nhờ hắn có một thợ trang điểm và cao thủ chỉnh ảnh tốt nhất.
Nếu để lộ mặt mộc, thì thực ra nhan sắc của hắn cũng chỉ hơn bình thường một chút.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Dịch Phong.
Dịch Phong vô cùng quẫn bách, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không biết làm thế nào mới phải.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thích Tư Mưu biết nếu mình còn không lên tiếng, thì Dịch Phong do một tay ông ta nâng đỡ sẽ bị người này hủy hoại.
"Chàng trai, dù Dịch Phong có nhan sắc thế nào, thì vợ cậu có ý đồ bất chính với cậu ấy cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột. Dù Dịch Phong có là bãi phân trâu, nhưng cô ta làm vậy thì chính là quấy rối, là phạm tội!".
Thích Tư Mưu mặt không cảm xúc nói.
"Thú vị đấy, tức là tôi không đưa ra chứng cứ chứng minh Dịch Phong vu oan cho vợ tôi thì chuyện này chưa xong sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Chúng tôi chỉ nhìn chứng cứ", Thích Tư Mưu đáp.
"Được, các ông cần chứng cứ thì tôi đưa ra chứng cứ".
Anh vừa dứt lời, không ít người tỏ vẻ khó tin.
Bọn họ đều biết Lâm Chính đến cùng cảnh sát.
Cũng tức là trước khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính không hề có mặt ở đây.
Anh lấy đâu ra cái gọi là chứng cứ chứ?
"Lâm Chính, chắc chắn bọn họ đã giở trò với camera, nếu anh muốn dựa vào camera để chứng minh sự trong sạch của Tiểu Nhu thì chắc chắn là vô ích thôi".
Tô Dư vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Tôi biết thừa bọn họ đã giở trò với camera, nên cũng không hi vọng vào nó lắm".
"Thế anh lấy chứng cứ ở đâu ra?".
Thích Tư Mưu lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, dấu vân tay".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Dấu vân tay?".
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của vợ mình, nên tôi chắc chắn vợ tôi không hề động vào người tên Dịch Phong này. Nếu các ông nói cô ấy động tay động chân, quấy rối người đàn ông này, thì tôi nghĩ chắc là trên người anh ta sẽ đầy dấu vân tay của vợ tôi nhỉ?".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đúng lúc cảnh sát cũng đang ở đây, tôi có thể mời cảnh sát kiểm tra dấu vân tay ngay tại chỗ, xem trên quần áo của anh ta có dấu vân tay không, như vậy chẳng phải sẽ rõ chân tướng sao?".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Phong liền xám ngoét, cả người lảo đảo muốn ngã.
Tô Nhu cũng ngây người ra, sau đó ánh mắt lộ vẻ kích động, nhỏ giọng nói: "Sao anh biết em sẽ không động vào người này?".
"Em là vợ anh, sao anh có thể không biết chứ?".
Lâm Chính mỉm cười: "Trên đời này em chỉ động vào một người đàn ông duy nhất là anh. Đối với những người đàn ông xa lạ, em có thể nói được mấy câu với bọn họ đã là mở lòng từ bi lắm rồi".
"Khoe mẽ!".
Tô Nhu thầm mắng một câu: "Thế bố em không phải là đàn ông à? Em bóp vai cho bố em có được coi là chạm vào người đàn ông khác không?".
"Bố vợ thì ngoại lệ".
"Anh cứ tự dát vàng lên mặt".
Tô Nhu trách mắng một câu, nhưng trong lòng thì lại nổi sóng.
Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Đồ ngu này, chắc không phải cô gái kia còn chưa chạm vào anh đấy chứ?".
Sắc mặt Thích Phi Long âm trầm, trừng mắt nhìn Dịch Phong, khẽ quát.
"Cậu Phi Long, tôi... tôi có cách gì chứ? Cô ta quá thận trọng, tôi muốn chụp ảnh chung cô ta cũng không chịu. Tôi chỉ đành vu oan cho cô ta trước rồi tính tiếp..."
Dịch Phong muốn khóc mà không có nước mắt.
"Ngu xuẩn!".
Thích Phi Long tức đến mức chỉ muốn đá cho Dịch Phong một cái.
Sắc mặt của Thích Tư Mưu ở bên cạnh vô cùng khó coi.
Ông ta biết tất cả là do cháu mình giở trò.
Nhưng dù có biết ông ta cũng phải lấp liếm.
Nhưng rõ ràng bây giờ không thể lấp liếm được nữa.
"Xin các anh hãy sắp xếp giám định vân tay cho chúng tôi! Ở ngay đây!".
Lâm Chính hét lên với cảnh sát ở cửa.
"Được".
Cảnh sát bất ngờ đồng ý, đồng thời lập tức gọi điện thoại.
Thích Tư Mưu thấy thế, dường như muốn ngừng thở.
Hình như mấy cảnh sát này... có vẻ rất nghe lời cậu thanh niên kia.