Một tiếng sau, Thích Tư Mưu ngồi tê liệt trên ghế thái sư.
Điện thoại trượt xuống khỏi ngón tay, đập xuống đất.
Còn có người không ngừng gọi tới, điện thoại rung liên tục, tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.
Nhưng Thích Tư Mưu không muốn nghe máy nữa.
Mỗi tin tức nghe được đều khiến ông ta tuyệt vọng.
Thích Tư Mưu không phải kẻ ngốc, ông ta biết mình đã bị người ta nhắm đến.
Chỉ trong năm sáu tiếng ngắn ngủi, nhiều nghệ sĩ dưới trướng mình liên tục bị người ta tiết lộ tin xấu, ai cũng mất con đường sinh nhai biểu diễn nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, ông ta có làm thế nào cũng không bảo lãnh Dịch Phong ra được.
Hơn nữa… trong những cuộc điện thoại mà ông ta nghe còn có diễn viên của công ty khác cũng có vấn đề.
Những diễn viên có vấn đề đều là người từng tham gia buổi tiệc tối nay.
“Là thần y Lâm trả thù sao?”.
Thích Tư Mưu căng thẳng, nắm đấm siết chặt.
Ông ta biết Tống Kinh và Tô Dư là người của Dương Hoa, nhưng Dương Hoa ngoài cống hiến cho giới giải trí mấy bộ phim như Chiến Hổ thì không có biểu hiện gì khác, địa vị cũng không tính là đứng hàng đầu, ông ta cũng không để tâm.
Dù trình độ, thành tựu của thần y Lâm có cao, Long Quốc ai ai cũng biết, nhưng ông ta là người có quyền thế trong giới giải trí. Ông ta không quan tâm đến thần y Lâm, thần y Lâm cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng Thích Tư Mưu không ngờ Chủ tịch Lâm ở Giang Thành lại động ngón tay đã có thể khiến giới giải trí gà bay chó chạy…
“Thần y Lâm! Là cậu lựa chọn khai chiến, vậy thì đừng trách tôi phản công!”.
Ánh mắt của Thích Tư Mưu trở nên lạnh đi, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, gọi đi.
“Alo, có chuyện gì sao?”.
“Tôi bị người ta nhắm vào rồi”.
“Nhắm vào? Về phương diện đó sao?”.
“Trong giới”.
“Trong giới không phải ông là hoàng đế à? Nếu bị người ta nhắm vào, ông xử lý người đó đi!”.
“Những thứ mà cậu ta tung ra hầu như đều được xác thực, một số nghệ sĩ dưới trướng tôi e là sau này không dùng được nữa rồi”.
“Thế à… Xem ra đối thủ của ông có chút năng lực, nói đi, ông muốn tôi làm thế nào?”.
“Ông giúp tôi cứu người ra khỏi đồn cảnh sát Thượng Hỗ trước, đợi người được cứu ra, tôi sẽ sắp xếp hành động tiếp theo cho ông!”.
“Cứu ai?”.
“Dịch Phong!”.
“Cho tôi vài phút, tôi gọi một cuộc điện thoại!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thật ra, lúc này Thích Tư Mưu không còn coi trọng Dịch Phong nữa.
Mặc dù Dịch Phong là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, nhưng với tư bản mà nói, để tạo ra một ngôi sao nam thì quá dễ dàng.
Chẳng qua chuyện này là do Thích Phi Long nói Dịch Phong làm, Thích Tư Mưu lo rằng thần y Lâm sẽ dùng Dịch Phong để viết bài, vậy sẽ hủy hoại địa vị của Thích Tư Mưu ở trong giới giải trí.
Một phút sau.
Điện thoại lại vang lên.
Thích Tư Mưu không do dự ấn nút nghe, nói thẳng: “Chuyện tiếp theo cần làm là…”.
“Đợi đã, đợi đã…”.
Người bên kia điện thoại ngắt lời Thích Tư Mưu.
“Sao rồi?”.
“Người chưa cứu ra được”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn đặc.
Thích Tư Mưu giật mình, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
“Ông… cũng không cứu được sao?”.
“Đừng nói là cứu, tới quyền được hỏi cũng không có… Thích Tư Mưu, rốt cuộc ông đã đắc tội với ai?”.
Ông ta lạnh lùng hỏi.
Thích Tư Mưu kinh hãi.
Người trong điện thoại có thân phận gì, ông ta hiểu rõ nhất.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không muốn nhờ tới người này, đánh mất mối ân tình năm xưa mình tích lũy.
Bây giờ ngay cả người này cũng không giải quyết được, hơn nữa… còn có vẻ lo sợ như vậy.
Chẳng lẽ… thần y Lâm ở Giang Thành còn thân phận gì mà người ta không biết sao?
“Người đó là thần y Lâm ở Giang Thành, chắc ông biết nhỉ?”.
Thích Tư Mưu hít sâu một hơi, thẳng thắn nói.
“Thần y Lâm? Sao ông lại gây chuyện với cậu ta?”.
“Là cậu ta gây chuyện với tôi!”.
“Được rồi được rồi, tôi không dây dưa với ông chuyện này. Thích Tư Mưu! Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể nói ông không phải đối thủ của thần y Lâm. Tôi đề nghị ông mau đầu hàng người đó, xem cậu ta có thể tha thứ cho ông không. Dù sao tôi không thể bảo vệ được ông, tôi nghĩ trong những người mà ông quen biết cũng không có mấy ai bảo vệ được ông!”.
“Đầu hàng? Nếu tôi đầu hàng, mọi thứ tôi có sẽ mất hết, mọi thứ của tôi ở giới giải trí đều sẽ tiêu tan!”.
“Nhưng không đầu hàng, ông sẽ chỉ thua càng thê thảm!”.
“Không! Tôi sẽ không thua như vậy”.
Thích Tư Mưu không cam tâm, ánh mắt đầy quyết đoán, nhỏ giọng nói: “Anh trai ông đang ở đâu?”.
“Ông điên rồi sao?”.
Người ở bên kia điện thoại lập tức quát khẽ.
“Tôi không điên! Năm xưa hai anh em ông gặp nạn ở ngoài đường, tôi đã cho các ông một bữa cơm. Các ông một văn một võ, nay ông làm việc ở chính phủ có thời như vậy, anh trai ông cũng có trình độ độc nhất vô nhị trong giới võ thuật! Nếu ông không thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi chỉ có thể mời anh trai ông ra tay!”.
Thích Tư Mưu mặt mày dữ tợn, trong mắt toát ra sự kiên định.
Đầu kia điện thoại rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu mới có giọng nói vang lên.
“Anh trai tôi đã rời khỏi nhà hơn hai mươi năm, tôi và anh ấy chỉ liên lạc qua điện thoại. Hiện nay anh ấy không ở Long Quốc, nhưng nếu ông muốn mời anh ấy ra tay, tôi… có thể chuyển lời, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ trả lại ân tình của ông”.
“Vậy ông lập tức gọi ông ta qua dây!”.
Thích Tư Mưu nói.
“Thích Tư Mưu, nếu anh trai tôi đến thì hai anh em chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa, ông phải nhớ kỹ!”.
“Bây giờ tôi chỉ cần đối phó thần y Lâm, những chuyện khác tôi không muốn nghe!”.
“Được!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thích Tư Mưu ném điện thoại xuống đất, gương mặt dữ tợn hơn.
Cùng lúc đó, giới giải trí xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Các loại tin tức mang tính bùng nổ giống như dông tố điên cuồng tấn công khắp mạng.
Toàn bộ mạng xã hội bùng nổ hỗn loạn.
Vô số người hóng chuyện tụ tập ở các bài đăng, diễn đàn, blog cho đến mọi phần mềm xã giao.
Bọn họ thảo luận các loại tin đồn, nhiều đến mức sắp không đọc nổi.
Lâm Chính lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, yên tĩnh quan sát mọi thứ.
“Chủ tịch Lâm!”.
Kỷ Văn đi vào văn phòng.
“Người đưa tới rồi chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đưa tới rồi”.
Kỷ Văn lộ ra vẻ khâm phục.
“Giao cho anh cả, tôi không có hứng thú với chuyện này, đợi xử lý xong thì báo cáo kết quả cho tôi”.
Lâm Chính mặc áo khoác ngoài, vội vã rời đi…