“Haizz, thật là nực cười! Tớ chưa bao giờ gặp người nào ngu ngốc như vậy!”.
Trong một quán cà phê cao cấp, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi với nhau uống trà sáng.
Một cô gái đeo kính đen, ăn mặc thời thượng xắn một miếng bánh tinh xảo, nhẹ nhàng cắn một miếng, vừa ăn vừa cười nói: “Tớ đoán chắc người này sẽ bị đạo diễn Thích xử lý rất thê thảm! Ha, anh ta không biết được thực lực của đạo diễn Thích!”.
“Hễ là người có liên quan đến giới giải trí đều biết đạo diễn Thích mới là ghê gớm nhất”, cô gái đội mũ màu cà phê ngồi đối diện dựng ngón cái, sau đó cười nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua giới giải trí tung ra nhiều tin đồn như vậy, cậu biết không?”.
“Tin đồn gì?”.
“Nhiều nghệ sĩ bị bóc ngủ với fan, hút hàng cấm! Lên hotsearch đầy! Chậc chậc, trong giới chưa bao giờ náo nhiệt như thế này, xem ra sắp thanh lọc lớn rồi”.
“Thật sao? Đừng nói Uông Phong lại sắp mở liveshow rồi chứ?”.
“Để xem xem, đừng nói là linh vậy chứ?”.
Cô gái đội mũ cười hì hì lấy điện thoại ra, lướt xem.
“Tớ thấy chắc chắn là đạo diễn Thích phát điên rồi. Buổi tiệc tối hôm qua xảy ra chuyện không vui như vậy, chắc chắn ông ấy muốn tính sổ những kẻ không nghe lời! Ha, nói không chừng lần này tớ có cơ hội bước lên vị trí cao rồi”.
Cô gái đeo kính nhấp một ngụm cà phê, nhếch khóe miệng.
Nhưng qua một lúc lâu, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn cô gái đội mũ ngồi ở đối diện, khẽ nhíu mày: “Cậu đọc gì mà say mê vậy? Đừng nói Uông Phong thật sự mở liveshow chứ?”.
“Không có!”.
“Thế Uông Phong ra bài mới rồi à?”.
“Cũng… Cũng không phải…”.
Cô gái đội mũ toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi, tay cầm điện thoại run rẩy: “A Ngọc, có chuyện rồi, hình như công ty các cậu… cũng bị người ta tố cáo rồi”.
“Cái gì?”.
Cô gái biến sắc, lập tức cướp điện thoại qua xem kỹ.
Chốc lát sau, mặt cô ta trắng bệch.
“Không chỉ có công ty của tớ, nghệ sĩ dưới trướng của đạo diễn Thích cũng có vài người tiêu đời rồi… Có chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Nói xong, cô gái đột nhiên cầm túi xách trên bàn lên, vội nói: “Tớ phải về công ty gấp!”.
Nhưng cô ta vừa bước được nửa bước, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô gái sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng gấp gáp của người quản lý.
“A Ngọc! Không hay rồi, chuyện em trốn thuế bị người ta điều tra được rồi!”.
“Sợ gì chứ? Hạn mức của em không nhiều, nộp bổ sung là được!”.
Cô gái đeo kính đen run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
“A Ngọc, không chỉ như vậy, chuyện lúc trước em lừa gạt kết hôn cũng bị người ta bóc ra rồi!”.
Người quản lý lại nói, giọng nói kèm theo tiếng khóc.
“Cái gì?”.
Cô gái đeo kính ngơ ngác.
Trước khi cô ta vào giới giải trí, cô ta vốn là một cô gái hộp đêm tốt nghiệp trung cấp. Có một lần ở quán bar, cô ta quen biết một người con trai nhà giàu nhiều tiền, người lại ngốc, thế là bày mưu với người khác lấy lý do gả cho người đó để tống tiền.
Cô gái đeo kính lo rằng sẽ bị người con nhà giàu đó trả thù nên đã bay đến nước lân cận ngay trong đêm, dùng số tiền lớn để phẫu thuật thẩm mỹ.
Không ngờ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta đẹp hơn trước kia, được công ty nhắm đến, đổi nghệ danh, thuận lợi ra mắt.
Cứ ngỡ chuyện này đã qua nhiều năm, dần dần phai mờ, sẽ không bị nhắc tới, không ngờ lại bị người khác đào ra được.
“Là ai làm? Có phải tên ngốc kia làm không?”.
Cô gái đeo kính vội hỏi, cả người run rẩy.
Sự nghiệp cô ta đang ở thời kỳ phát triển, nếu chuyện này lộ ra, mọi thứ sẽ bị hủy hoại.
“A Ngọc, chị cũng không biết. Chị vừa nhận được điện thoại, người kia nắm được nhiều chứng cứ. Em mau về đây đi, nếu còn không về thì tất cả sẽ tiêu tùng hết”.
Cô gái đeo kính nghe vậy, quay đầu chạy ra khỏi quán cà phê.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest đi tới.
Cô gái đeo kính không kịp đề phòng, đụng phải người đàn ông đó.
Cô ta lùi lại mấy bước, vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi anh”, sau đó tiếp tục rời đi.
“Cô Nguyễn Ngọc phải không?”.
Người đàn ông mặc vest cười hỏi.
“Ký tên thì để hôm khác!”.
Cô gái đeo kính lập tức đẩy cửa.
“Cô Nguyễn Ngọc, chuyện của cô không cần về công ty, chúng ta có thể giải quyết tại đây!”.
Người đàn ông mặc vest nói.
Nguyễn Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông mặc vest: “Anh có ý gì?”.
“Cuộc điện thoại với quản lý của cô là tôi gọi!”.
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nói: “Chúng ta đã liên lạc với cậu chủ giàu có mà cô lừa gạt. Bây giờ cô có hai con đường, thứ nhất, anh ta kiện cô khiến con đường ngôi sao của cô bị chặn đứng hoàn toàn. Thứ hai, cô làm việc cho chúng tôi, chúng tôi có thể âm thầm thương lượng với cậu chủ kia giải quyết chuyện này! Cô hiểu chưa?”.
Nguyễn Ngọc kinh ngạc, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc anh… anh là ai?”.
“Tôi là người của Dương Hoa”.
Người đàn ông mặc vest cười đáp.