Cảnh Y Nhân cẩn thận lau người cho Lục Minh, đi đi lại lại giặt khăn mấy lần.Lau phía trước sạch sẽ rồi đến lượt phía sau.Cô cố hết sức kéo lấy cánh tay của Lục Minh để lật mạnh người anh lại, hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh bị vùi vào gối đầu. Sau đó, cô kéo áo sơ mi đang khoác trên vai anh ra.Cô vào nhà vệ sinh giặt khăn một lần nữa rồi quay lại lau sạch sống lưng, vùng eo, vùng mông, cả đôi chân dài rắn chắc mạnh mẽ của Lục Minh như thể đang lau bàn.Đến khi mọi thứ xong xuôi, cô mới phát hiện ra có gì đó bất thường.Hình như Lục Minh đang ngày. Cảnh Y Nhân ném khăn mặt đi, vô thức quỳ xuống giường, xoay đầu Lục Minh về phía mình. “...” Nhìn Lục Minh, Cảnh Y Nhân sửng sốt trợn to mắt, hít sâu một hơi, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, cô giật mình hoảng sợ đến mức hai hàng lông mày nhíu chặt thành hình chữ }, vẻ mặt đầy áy náy.Bây giờ cô mới phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của Lục Minh. Nếu cô mà phát hiện chậm hơn chút nữa thì có phải “cậu” đã bị cô hại chết ngạt rồi không? Cảnh Y Nhân vội lấy một cái cốc úp lên chỗ đó của Lục Minh, rồi cầm khăn lông vào nhà vệ sinh.Lúc quay về, Cảnh Y Nhân lại thử gọi vài tiếng “Cậu” mà vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh lại nào. Cảnh Y Nhân có chút lo lắng, ngộ ngỡ cậu vẫn mãi bất tỉnh như thế thì phải làm sao bây giờ? Chắc chắn là cậu đã trúng độc rồi! Cảnh Y Nhân bò lên đầu giường để trông Lục Minh, rồi bất giác ngủ quên mất...Khi Lục Minh tỉnh lại thì đã gần năm giờ sáng. Vừa mở mắt ra, anh liền nhìn thấy một cái đầu xù nhỏ trước mặt, hơi thở lẫn mùi hương đều quen thuộc. Ngón tay của anh còn được một bàn tay nhỏ bé kéo vào lòng, nắm lấy rất chặt.Lục Minh không rõ tại sao mình lại ở nhà, nhưng vừa nhìn thấy cô gái bé nhỏ bên giường, trong mắt anh đong đầy sự dịu dàng không sao xóa được.Lục Minh khẽ rút tay về, dịch người vào trong một chút, anh vươn hai tay xuống dưới nách Cảnh Y Nhân rồi nhẹ nhàng bế cô lên, ôm vào lòng mình, rồi nhổm nửa người trên dậy để cởi bỏ giày và váy của cô ra.Cảnh Y Nhân thực sự mệt mỏi, Lục Minh giúp cô cởi váy áo, cô cũng chỉ khó chịu rên hừ hừ” hai tiếng, không có vẻ gì là tỉnh lại,Cảnh Y Nhân ngủ thẳng một giấc đến tận trưa mới thức dậy. Nhận ra mình đang nằm trên giường, phản ứng đầu tiên của Cảnh Y Nhân chính là bật dậy tìm Lục Minh bên cạnh mình. Lúc này, Lục Minh đang chống tay nằm trên giường bình thản nhìn cô, Cảnh Y Nhân cuối cùng cũng yên tâm.“Cậu tỉnh lại rồi à?”“...” Lục Minh khẽ mỉm cười nhìn cô: “Em đói bụng chưa?”“...” Cảnh Y Nhân hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn anh. Sao cậu không hỏi cô chuyện ngày hôm qua mà lại hỏi cô có đói bụng không?“Cậu ơi! Cậu có biết hôm qua suýt chút nữa là cậu đã bị Lý Đồng cưỡng ép rồi không? May mà cháu kịp thời làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu được cậu về đấy!”“...” Anh hùng cứu mỹ nhân?“Cháu còn tưởng cậu trúng kịch độc gì đó nên mới hôn mê bất tỉnh mãi, lúc đưa cậu đến bệnh viện, tên lang băm chết bầm kia lại dám nói là cậu chỉ ngủ thôi.”“...” Về ngày hôm qua, anh đã biết từ một tiếng trước rồi. Chuyện còn bị làm ầmihết cả lên, đám người kia vẫn còn ở dưới nhà, chưa chịu đi đó!Vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, bị gây ẩmilên như thế là bởi vì tối hôm qua, đoạn video Lý Đồng bị Cảnh Y Nhân gây nhục nhã xấu hổ không biết đã bị ai phát tán ra ngoài. Bây giờ, cả thành phố đều biết Lý Đông - con gái duy nhất của chỉ huy Lý - bị bà xã của Lục Minh vô cớ gây sự, tụt hết quần áo khiến cô ta phải nhục nhã, mất mặt!Bọn họ nói Cảnh Y Nhân hiểu nhầm Lý Đồng, khiển Lý Đồng phải chịu nhục, vì thế ngoài Lý Đồng ra, cả hai vợ chồng nhà họ Lý đều đến nhà, đồng thời còn lôi cả mẹ Lục Minh đến đây luôn.