Sáng sớm nay, họ đã đứng dưới nhà tranh cãi không ngớt về việc này, kiên quyết bắt anh phải có một câu trả lời hợp lý. Tối hôm qua, Lý Đồng ở nhà làm ầm lên, đòi tự sát, hôm nay cánh báo chí đã biết hết rồi. Chỉ có Cảnh Y Nhân là còn chưa biết chuyện này.Tuy bây giờ không còn chứng cứ nào về chuyện hôm trước nữa, nhưng Lục Minh không phải kẻ ngu, nếu rượu tối qua không có vấn đề gì thì với tửu lượng của anh, anh sẽ không bao giờ say rượu nhanh đến thế.Lục Minh bình tĩnh nhìn cô rồi mỉm cười, lại hỏi lần nữa: “Em có đói bụng không?” “...” Lục Minh hoàn toàn không trả lời cô, Cảnh Y Nhân có chút sốt ruột, nhưng quả thực cô đói bụng rồi, liền gật đầu.“Em chờ chút nhé, anh sẽ cho người mang một ít đồ ăn vào. Đừng có đi đâu cả, chỉ ở trong phòng này thôi.” Nói xong, Lục Minh chui ra khỏi chăn. “...” Lúc này, Cảnh Y Nhân mới nhận ra Lục Minh đang mặc quần áo ở nhà, cậu dậy từ sớm rồi sao?Lục Minh rời khỏi phòng, thong thả đi xuống dưới nhà.Một nhóm người ngồi trong phòng, vừa thấy Lục Minh đi xuống thì lập tức đứng dậy, lại tiếp tục đề tài lúc trước. Một người đàn ông trung niên mặc kiểu kiểu áo Trung Sơn, mái tóc hoa râm, đôi mắt hõm xuống giữa tầng tầng nếp nhăn, dáng đứng cao thẳng mạnh mẽ. Ông ta bước lên vài bước rồi hỏi Lục Minh: “Lục Minh, không phải chú Lý muốn đến đây gây ẩmi, nhưng cháu xem, Đông Đông nhà chúng tôi... vốn đang yên lành...” Nói đến đây, giọng của chỉ huy Lý có vẻ nghẹn ngào.“Nó và cháu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có bao giờ bị người ta nhục nhã như thế này đâu? Dù thế nào thì Đồng Đồng cũng coi như em gái đã cùng cháu trưởng thành. Nó bị bắt nạt như thế, về sau làm sao lập gia đình được?” Một người từng trải qua bao sóng gió cuộc đời nhưng cũng phải giàn giụa nước mắt vì quá đau đớn, dáng vẻ già nua ấy của chỉ huy Lý càng khiến Ngô Tú Quyên cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Bà bước lên đẩy Lục Minh đang đứng ở chân cầu thang một cái: “Minh à, con mau nói gì đi. Hôm qua Cảnh Y Nhân cũng thật quá đáng! Chưa làm rõ trắng đen gì cả mà đã đối xử với Lý Đồng như thế rồi! Có phải đầu óc cô ta có vấn đề rồi không?”“Lý Đồng chỉ là có ý tốt, thấy con không thoải mái mới đưa con đi nghỉ ngơi. Nói thế nào đi nữa thì con bé cũng là thư ký của con, làm những việc ấy không phải là rất bình thường hay sao? Cảnh Y Nhân dựa vào cái gì mà bỗng dưng xông thẳng lên như thể đi bắt gian tại giường cơ chứ? Tại sao lại vô duyên vô cớ hắt mấy thứ bẩn thỉu đó vào người ta cơ chứ?”Nghĩ đến đoạn video trên di động vừa xem khi nãy, Ngô Tú Quyên đến giờ vẫn còn cảm thấy buồn nôn, cơm cũng không ăn nổi. Lục Minh đứng lại ở chân cầu thang, chờ chỉ huy Lý và mẹ nói xong, anh mới lãnh đạm đi về phía phòng khách. Sau đó, anh thản nhiên ra lệnh cho quản gia Ngô: “Mang cơm trưa lên tầng, Y Nhân đói bụng rồi.” “Vâng ạ.” Quản gia Ngô cung kính tuân lệnh, lập tức dặn dò người giúp việc trong phòng bếp đi chuẩn bị cơm trưa để ông mang lên. “...” Chỉ huy Lý, Ngô Tú Quyên và mẹ của Lý Đồng - bà Lý, vừa nghe Lục Minh nói vậy thì lập tức hóa đá tại chỗ. Thái độ của Lục Minh rõ ràng là không để những bậc cha chú này vào mắt, không những không trừng phạt con tiện nhân Cảnh Y Nhân kia mà còn sai người mang cơm lên hầu hạ nữa!Nếu như theo quy củ ngày xưa của bọn họ, đàn bà mà làm ra chuyện thế này thì trước hết phải đánh cho một trận, rồi nhốt vào lồng heo! Thế mà bây giờ Lục Minh lại dám giấu cô ta ở trong phòng, không cho cô ta xuống nhà? Sợ bọn họ ăn thịt Cảnh Y Nhân à?Chỉ huy Lý vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, gò má cứng lại, cằm bạnh lên, nắm tay siết lại kêu răng rắc, không chỗ nào là không biểu lộ ra rằng ông ta đang cực kỳ tức giận. Toàn bộ sự nhẫn nại của chỉ huy Lý đều bị một câu nói của Lục Minh tiêu diệt hết!Ông ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện này cháu định giải quyết như thế nào?” Lục Minh lười nhác ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở giữa, ngẩng đầu lên, dửng dưng nhìn chỉ huy Lý: “Chú Lý muốn cháu làm gì bây giờ?”