Cảnh Y Nhân buồn nôn đến mức khóe miệng giật giật, khắp người nổi da gà.Cô quay đi, coi như không thấy anh ta, tiếp tục ăn cơm. Cảnh Triệt đứng im tại chỗ không dám cử động, cứ như thấy quỷ vậy, rón rén xoay người chạy lên tầng, liền thấy Cảnh Đức Chính đang đi xuống.Anh ta méo mặt, không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình chất vấn: “Sao cha không nói cho con biết bọn họ đến đây hả?”“...” Đã bảo là không nên cho nó ra mà. Ăn cơm xong, Cảnh Đức Chính tự mình tiễn Lục Minh ra cửa, dặn dò Cảnh Y Nhân phải thường xuyên về nhà, rồi cung kính nhìn theo bọn họ cho đến khi hai người đi khuất.cảnh Triệt trốn trong phòng không dám ra, mãi đến khi Cảnh Đức Chính ở dưới tầng nói vọng lên “Bọn họ đi rồi”, Cảnh Triệt mới ra khỏi phòng.Cảnh Đức Chính cũng phát hiện ra, hai ngày qua con trai có chút không bình thường.Ông ta vô tình nhìn thấy con trai dùng sơn móng chân, hốt hoảng chất vấn: “Cái gì thế này?”Cảnh Triệt bịa lý do qua quýt: “Bạn gái con rảnh quá nên sơn vào ấy mà.” Cảnh Đức Chính tức giận chỉ thẳng vào anh ta: “Một thằng đàn ông mà bộ dạng thế này à?” Cảnh Đức Chính nào biết sau chuyện đêm đó, thằng con trai bảo bối của mình bỗng dưng không còn hứng thú với phụ nữ nữa. Chính vào lúc này, di động trong tay Cảnh Triệt vang lên, màn hình hiển thị hai chữ “Lý Đồng“.Mấy ngày sau, Cảnh Y Nhân và Lục Minh thường xuyên quay về nhà cũ.Rất nhanh đã đến giữa tháng.Lục Chính Hoa đã được bầu chọn vào ghế tổng thống. Ngày mai là ngày ông chính thức được bổ nhiệm, cả nước Z đều chúc mừng.Lục Minh đã chuẩn bị xong quân trang, ngày mai anh phải tham gia lễ Quốc Khánh. Đối với đất nước tiên tiến đang thời mở cửa này, mọi người đều bình đẳng, tổng thống chẳng qua chỉ là một chức vụ, không giống như hoàng đế thời phong kiến. Lục Minh từng đảm nhiệm chức thượng tá, bây giờ là doanh nhân, nên anh không thể lấy thân phận con trai để tham gia tiệc mừng của cả nước được, chỉ có thể lấy thân phận cấp dưới cũ và dẫn Cảnh Y Nhân đi theo.Lục Minh giải thích những điều ấy cho Cảnh Y Nhân nghe. Cô thật sự cảm thấy một quốc gia như vậy rất tốt, người người bình đẳng, đó mới là cuộc sống mà dân chúng hằng mong ước. Sáng sớm cùng ngày, Cảnh Y Nhân được người giúp việc trong nhà chuẩn bị quần áo và trang điểm rất xinh đẹp, cô mặc một bộ váy dài xếp ly màu vàng nhạt rất nữ tính, vạt áo dài bảy phân lay động, còn đội chiếc mũ có gắn hoa trang trí cùng kiểu.Trông cô thật tao nhã, khiến người ta cảm thấy ngời sáng, vừa nhìn là biết tiểu thư cao quý, rất có hình tượng, khí chất của công nương Diana.Lục Minh thì mặc quân phục. Ngoài ảnh chụp ngày xưa ra, đây là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân nhìn thấy Lục Minh mặc như vậy. Không thể phủ nhận Lục Minh mặc quân trang trông ngạo nghễ hơn ngày thường. Anh mặc quân phục, đội mũ quân đội màu đen, cúc áo màu vàng, đeo huân chương và dải ruy-băng trước ngực, găng tay màu trắng, tràn ngập khí phách của ngôi cửu ngũ, vẻ đường hoàng bộc lộ một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Ở anh toát lên vẻ lạnh lùng, tao nhã, thu hút qua từng cử động, lộ ra khí chất ngạo mạn trời sinh một cách trọn vẹn, khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần, cảm giác như chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng đã bất kính với bản tôn rồi.Siêu xe Lincoln Limousine đưa bọn họ đến một nơi mà Cảnh Y Nhân chưa bao giờ tới.Xe lăn bánh trên con đường rợp bóng cây bách tùng, cả con đường chỉ có xe của bọn họ, không còn chiếc xe nào khác.Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh của lốp xe ma sát với mặt đường, cùng tiếng chim hót ngoài kia.