Phía sau con đường rợp bóng cây ngoài cửa sổ là cánh đồng cỏ bao la và một rừng cây cao vút được cắt tỉa gọn gàng bao xung quanh. 1 ở hai hàng cây ven đường, cứ cách mười mét lại có một quân nhân ôm cây súng, xe của họ đi đến đâu đều có quân nhân chào theo nghi thức quân đội đến đấy. Đến khi xe chạy ra khỏi đoạn đường trồng cây tùng bách, họ đã có thể trông thấy hàng rào bảo vệ cao cao đằng xa. Bên ngoài hàng rào bảo vệ, người người tấp nập, nhìn không tới cuối, nhìn không đến bờ. Ngoài những lần trên chiến trường ra, đây là lần đầu tiến Cảnh Y Nhân nhìn thấy đồng người đến vậy, bọn họ cầm lá cờ trong tay vẫy liên tục, có người còn giơ tấm biển bằng vải lụa lên. Có người ngồi xổm trên mặt đất, hoặc ngồi trên ghế nhỏ, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Khoảng cách quá xa, Cảnh Y Nhân chỉ có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ. Ở giữa quảng trường rộng lớn là một pho tượng, phía sau pho tượng là một công trình kiến trúc to lớn, cột trụ cao to vững chắc.Hình dáng nơi đây hơi giống nhà Trắng, chỉ là tòa kiến trúc này màu vàng.Lục Minh chỉ vào tòa kiến trúc ngoài cửa sổ thản nhiên giới thiệu với Cảnh Y Nhân: “Pho tượng ấy chính là vị lãnh tụ đã xây dựng nên đất nước Z, là một nhân vật vĩ đại.” “Tòa kiến trúc hoa lệ sau bục phát biểu được đặt tên là Nhà Vàng.” Lát nữa, cha của anh - Lục Chính Hoa sẽ đứng trước bục ở cửa chính Nhà Vàng để diễn thuyết. Đường quốc lộ bị chặn cả trước lẫn sau, lát nữa sẽ có màn đại duyệt binh và một số hoạt động chúc mừng khác, có lẽ sẽ diễn ra nguyên một ngày.Buổi tối còn có tiệc tùng nữa.Cảnh Y Nhân tập trung nghe Lục Minh giải thích, cô biết ngay hôm nay sẽ bận bịu lắm mà.Xe của Lục Minh vòng qua đường quốc lộ, tiến vào đoạn đường quân đội trưng dụng để đi vào Nhà Vàng. Tới Nhà Vàng, Lục Minh nắm tay Cảnh Y Nhân bước vào.Trên đường đi, bất kể ai nhìn thấy Lục Minh cũng đều gật đầu cung kính chào hỏi một câu.Anh chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại, mắt không chớp, chân không dừng, tiếp tục bước.Cảnh Y Nhân phát hiện ra người ở nơi này dù là quan chức hay là ai đi nữa cũng đều rất tôn kính Lục Minh.Lục Minh đưa Cảnh Y Nhân đến một gian phòng, trên cửa có treo tấm biển “Phòng nghỉ chuyên dụng của tổng thống“.Anh có vẻ không buồn quan tâm, đẩy cửa ra, dẫn cô vào.Căn phòng nghỉ ngơi xa hoa, ghế sô pha bằng da gắn hoa bằng kim loại theo phong cách châu u, thảm lông dê mềm mại, trên tường treo khá nhiều tranh, bên ngoài ban công có đủ loại cây cảnh. Cảnh Y Nhân nhìn khắp căn phòng một lượt. Lục Minh kéo tay Cảnh Y Nhân ngồi xuống sô pha, quỳ gối trước mặt cô, nghiêm chỉnh dặn dò. “Em cứ đợi ở đây, đừng đi đâu cả, lát nữa sẽ có một nghệ sĩ dẫn em đến ghế ngồi, hôm nay đông người lắm, cẩn thận bị lạc đấy.” “Cậu không đi cùng em à?” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt thâm thúy dưới vành mũ quân đội của Lục Minh. “Hôm nay anh còn có việc, không thể đi với em được, thế nên ngoài viên nghị sĩ đó ra, em nhất định không được tiếp xúc với người lạ nhé!” Lục Minh như thể đang dặn dò con gái mình vậy. Anh lo lắng bổ sung thêm: “Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời khỏi Nhà Vàng, biết chưa?” Chỉ nơi này mới có hệ thống an ninh quốc phòng tốt nhất cả nước. Hôm nay cha anh sẽ nhận chức tổng thống, khó tránh khỏi kẻ xấu thừa dịp đông người hỗn loạn ra tay ám sát, giống như tổng thống tiền nhiệm vậy. Tất nhiên, tốt nhất là đừng xảy ra, nhưng phàm là chuyện gì cũng có lúc chẳng may. Lục Minh lấy từ trong túi ra một chiếc còi to bằng ngón tay rất đẹp, đưa cho cô.“Nếu có chuyện gì thì em thổi nó lên, có lẽ...”Lục Minh còn chưa nói xong, Cảnh Y Nhân đã đưa lên miệng nhỏ ra sức thổi một cái.Thấy không ra tiếng, cô lại phồng má lên thổi lần nữa. “Có ra tiếng đâu?”