*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đồ đã bị trộm, tôi sẽ đích thân lấy lại và cho nhà họ Nhạc một câu trả lời - Lục Minh”Nhìn thấy tin nhắn này, con người Nhạc Nhu đột nhiên co rút lại, trong lòng cô hoảng sợ. Báu vật gia truyền của nhà họ Nhạc bọn họ đã bị trộm? Hay là Lục Minh không muốn giao ra nên cố ý nói đã bị trộm mất? Nghĩ vậy, Nhạc Nhu lập tức gọi một cuộc điện thoại.Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới được nhận. Trong điện thoại truyền tới tiếng đè thấp giọng của Lục Minh, anh quát: “Làm cái gì? Muộn rồi, sẽ làm ồn tới vợ tôi!” Nhạc Nhu bị Lục Minh nghiêm túc trách mắng liền sửng sốt, nhưng cũng không thèm để ý2tới những điều anh nói. Cô chất vấn: “Sao lại bị trộm? Anh không về nhà xem à?” “...” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh sầm xuống. Anh chăm sóc cho Y Nhân còn không kịp, làm gì có thời gian rảnh về nhà nhìn cái thứ rách nát kia chứ. Buổi tối nếu không phải quản gia Ngô dọn dẹp đồ đạc phát hiện ra cánh cửa tủ bảo hiểm bị mở thì anh căn bản cũng không biết thứ đồ vật quái quỷ này đã bị lấy trộm.Sau đó quản gia Ngô gọi điện thoại thông báo, gửi đoạn băng theo dõi cho Lục Minh thì anh mới biết món đồ đó đã bị trộm. Lục Minh vừa liếc mắt đã nhận ra người trộm đồ chính là6cấp dưới của Hắc Long ra tay, mấy ngày trước anh còn gặp ở biệt thự của Hắc Long.Thế nên Lục Minh lập tức gọi điện tới chỗ Hắc Long, nhắc anh ta giao đồ vật ra.Hiện giờ anh cũng chỉ có thể dựa vào “vật báu gia truyền nhà họ Nhạc” để trả lại món nợ ân tình cho Nhạc Phong. “Bị Hắc Long trộm rồi! Tôi sẽ lấy về, không cần cô phải lo!”“...” Lục Minh vừa nói ra thì đầu điện thoại bên này không có âm thanh nào nữa. Nhạc Nhu đã phải chịu nỗi khiếp đảm rất lớn. Lục Minh cũng không để ý nhiều mà cúp máy, nhét điện thoại vào trong túi rồi xoay người lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh rồi đi7vào trong.Cô gái bé nhỏ trên giường bệnh đã mở mắt ra, nhìn anh chăm chú.Vẻ mặt Lục Minh hơi cứng lại, anh vội bước tới bên cạnh giường, kéo cao cái chăn đã bị tuột xuống vai của Cảnh Y Nhân lên. Bàn tay anh đưa vào trong chăn, dịu dàng nắm lấy tay cô để kiểm tra nhiệt độ. “Sao không ngủ thêm một lát? Có lạnh không?” Cảnh Y Nhân khẽ lắc đầu, cô duỗi bàn tay ra đau lòng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú đã có nét tiều tụy của Lục Minh. “Cậu ơi! Có phải mấy ngày nay anh đều mất ngủ không? Anh gầy đi rồi!” “...” Lục Minh vỗ về mu bàn tay cô, vui vẻ nở nụ cười: “Không! Ngày nào anh4cũng ngủ!” Chỉ cần cô tỉnh lại, mẹ con bọn họ đều bình yên thì chuyện này đáng là gì? Cơ thể nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân hơi dịch chuyển vào phía trong, cô rút tay lại, vỗ vỗ phần giường bên cạnh, ý bảo Lục Minh đến ngủ cùng cô. Khóe miệng Lục Minh cong lên, anh đứng thẳng người, cởi áo khoác và quần ra, chui vào trong chăn nằm ôm Cảnh Y Nhân cùng ngủ. Đầu mũi anh thoang thoảng hương thơm và hơi thở quen thuộc, trong chăn, da thịt hai người dán sát vào nhau. Lục Minh đã năm ngày ba đêm không chợp mắt, anh vừa thả lỏng người, chỉ trong một phút đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều vang lên.Cảnh6Y Nhân đau lòng xoa khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của anh, bờ mi thật dài, khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú này, cho dù ở đâu cũng đẹp đến điên đảo chúng sinh, giờ giờ khắc khắc đều mê hoặc cô.Cảnh Y Nhân ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán, mũi, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mệt mỏi của anh. Cô cảm tạ trời xanh đã để kiếp này bọn họ có thể yêu nhau, để cho cô có được Lục Minh...