*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh đã dừng lại, Nhạc Nhu vội vàng cất điện thoại đi rồi trở lại giường. Sau đó, cánh cửa kính mờ của nhà vệ sinh được kéo ra.Dáng người cường tráng, khỏe mạnh của Hắc Long đứng ở cửa nhà vệ sinh. Bên hông anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng tám múi ẩn hiện, vóc người cao gầy không có một chút khuyết điểm nào, rồi còn có đường nhân ngư gợi cảm nữa.Anh ta cầm khăn lông trong tay, xoa xoa tóc, sau đó ném khăn mặt vào trong giỏ trúc bên cạnh rồi đi từng bước về phía giường, thản nhiên ra lệnh: “Đi tắm đi!”Nhạc Nhu ngồi trên giường không cử động mà bình tĩnh nhìn Hắc Long. Cô2chất vấn: “Anh định lúc nào mới thả tôi đi?” Nghe vậy, Hắc Long cười vì một tiếng, quỳ một chân lên giường rồi từ từ khom lưng, bò lên giường. Một tay anh ta nắm lấy cằm Nhạc Nhu, cảnh cáo: “Em thấy tôi sẽ thả em đi sao?” Đôi mắt hạnh của Nhạc Nhu trở nên sâu hơn, cô đã sớm đoán được Hắc Long sẽ nói như vậy.“Không đi cũng được, giao báu vật gia truyền của nhà họ Nhạc ra đây, tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”Khóe miệng Hắc Long cong lên: “Biết tôi lấy được nhanh như thế à?”“Đưa cho em cũng được. Nhỡ đâu tôi đưa cho em rồi em lại chạy mất, chẳng phải tôi sẽ thiệt thòi lắm sao!” “Anh muốn như thế6nào?”“Tóm lại em phải cho tôi một chút lợi ích rồi tôi sẽ đưa cho em.” Hắc Long nhướn mày, khóe miệng cong lên một nụ cười tà ác nhưng đầy dụ hoặc.“Tôi không có gì cả, anh muốn cái gì?”Nhạc Nhu tức giận nghiến răng, giương mắt nhìn Hắc Long đầy giận dữ.“Có thân thể này của em là được!” Nói rồi ngón tay Hắc Long khiêu khích lướt từ gò má, trượt xuống cổ, xương quai xanh và bả vai cô.Những nơi mà anh ta chạm đến làm Nhạc Nhu cảm thấy như bị ngọn lửa thiêu đốt, cơ thể cô run rẩy mãnh liệt.Nhạc Nhu hất tay anh tara.“Anh coi tôi là cái gì? Kỹ nữ à? Để cho anh tùy ý chơi đùa sao!”“Là thế thì sao? Không chỉ7thể em còn phải sinh cho tôi một đứa con, khi nào em mang thai, tôi sẽ trả đồ cho em.”“Anh nằm mơ đi!” Nhạc Nhu tức đến mức không chút nể nang mà tặng Hắc Long một bạt tai.Tay cô đột nhiên bị giữ lại. Hắc Long nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo bên tai Nhạc Nhu: “Tôi là chủ nhân của em, trước kia là thế, mà tương lai cũng như vậy! Tôi bảo em làm gì thì em phải làm như thế!”“Hắc Long! Anh sẽ không được chết tử tế!”“Vậy em xem thử xem tôi có chết hay không!” Nói rồi Hắc Long đè lên bờ vai nhỏ bé của cô, một lần nữa đè cô lên giường.Nhạc Nhu cảm nhận được Hắc Long lại một lần nữa sẽ lại4làm nhục cô nên liều mạng giãy giụa. Lại diễn hết những cảnh phản kháng trước đó một lần nữa.Đập anh ta, cắn anh ta, đánh anh ta cũng không có tác dụng gì. Cô lại bị cái tên biến thái này hung bạo nhục nhã.Sau đó, ngày thứ hai cũng vậy, anh ta nhất có trong phòng, không cho cô ra ngoài. Vào lúc Nhạc Nhu cho rằng sẽ quay lại những tháng ngày đen tối không có ánh sáng mặt trời một lần nữa, thì vào chiều ngày thứ ba, Lục Minh đã đến, coi như đã giúp cô một việc cực lớn...Trong phòng bệnh VIP.Phòng bệnh trước đó vẫn lạnh như băng, hiện giờ lại vô cùng ấm áp.Những máy móc phức tạp đã bị dọn sạch, bên cạnh giường6bệnh đặt một bình hoa, mỗi ngày đều có người mang hoa tươi đến. Mùi hương thơm ngát đã át đi mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh.Ánh nắng sớm mai rọi vào.