Anh ta biết dù nói tiếp cũng vô ích.Anh ta vốn định nói: “Nhạc Phong tôi đây mới là chồng của Cảnh Y Nhân!” Cô là công chúa, nhất định phải gả vào hoàng gia.Vả lại, cô cũng đã hứa hẹn rằng kiếp sau sẽ gả cho anh. Nhưng chỉ vì chuyện ngoài ý muốn đó mà bọn họ đã bỏ lỡ nhau một kiếp người.2“Anh mới là chồng của Cảnh Y Nhân, phải không?” Lục Minh lạnh nhạt bổ sung điều mà Nhạc Phong chưa nói hết. Sau đó, Lục Minh nói cho anh ta biết một sự thật mà anh không muốn ai biết, coi như để nhắc nhở: “Dù không có sự việc ngoài ý muốn đó, Cảnh Y Nhân cũng sẽ không phải là vợ anh, bởi6những gì được ghi chép trong quyển nhật kí đều là sự thật. Cảnh Y Nhân không phải là Cảnh Y Nhân trước đây. Cho nên cô ấy sẽ không phải là vợ anh...”“Cô ấy chính là vợ tôi!” Nhạc Phong không cam lòng mà hét lên giận dữ, trong nháy mắt tất cả áp lực bị đè nén bao lâu nay liền bùng phát.Nhạc Phong7kích động đến mức viền mắt đỏ ngầu, liên tục thét gào.“Cậu có biết kiếp trước của cậu là hoàng đế Lộc Nguyên không, cậu có biết Khấu Vương không? Cậu có biết nước Khâu Sơn không? Cậu chẳng biết cái gì hết! Cậu cho rằng quan hệ giữa cậu và Cảnh Y Nhân là mối nhân duyên được nối tiếp từ kiếp trước à?” Nói4xong, Nhạc Phong lại lấy một chai rượu trên quầy đổ vào thanh kiếm, để Lục Minh nhìn thấy dòng chữ ấy. “Ngày nhớ, đêm mong, đợi chàng về, chàng vẫn chưa về.” “Cậu có biết ai đã viết dòng thơ này không? Cậu có biết người đó viết cho ai không?”“...” Con người Lục Minh đột nhiên co rút lại. Anh nhìn đôi mắt ai6oán, ưu thương của Nhạc Phong, trên khuôn mặt anh ta lộ ra sự đau đớn dường như đã có từ lâu. Lúc điều tra về nước Lộc Nguyên, Lục Minh cũng tìm hiểu về nước Khâu Sơn, nên anh biết một vài điều, để vương đời thứ nhất Khẩu Mộ Bạch, thống nhất năm nước, và chính hắn ta đã xâm chiếm nước Lộc Nguyên.Thế nên nước Lộc Nguyên mới bị diệt vong.“Bài thơ này là của công chúa Khuynh Thành viết cho phu quân của cô ấy, cũng chính là hoàng để nước Khâu Sơn, cô ấy đã hứa hẹn với hoàng để nước Khâu Sơn rằng kiếp sau sẽ gả cho anh ta.”“...” Con người của Lục Minh đột nhiên co rút lại, bước chân bất ổn, anh giật mình kinh ngạc, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng như bị đào khoét.Phu quân của công chúa Khuynh Thành Chính là đế vương của nước Khâu Sơn?Trong giấc mơ của anh, để vương của nước Khâu Sơn chỉ xuất hiện thoáng qua trong nháy mắt, hầu như không góp mặt lần nào nữa.Trong mơ, người đàn ông đó muốn dẫn Cảnh Y Nhân đi, nhưng bị anh cự tuyệt. Anh càng không biết anh ta là phu quân của Cảnh Y Nhân, thậm chí Cảnh Y Nhân và anh ta còn có một đoạn tình cảm.Có lẽ Lục Minh đã xem nhẹ điều đó.Lục Minh vẫn luôn nghĩ anh và Cảnh Y Nhân tiếp nối mối duyên từ kiếp trước. Hóa ra, kiếp trước cảnh Y Nhân chưa bao giờ yêu anh, chỉ coi anh như bậc bề trên? Người cô yêu chính là hoàng đế nước Khâu Sơn? Mà kiếp này, cô vốn nên giữ đúng lời hứa sẽ gả cho Khâu Vương, nhưng do xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới trở thành vợ anh? Là anh đã cướp Cảnh Y Nhân, người mà vốn dĩ nên thuộc về Nhạc Phong?Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Minh bất chợt không thể chấp nhận được sự thật.Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như đang mưa rền gió dữ, sấm rung chớp giật. Anh thâm hít sâu một hơi để cố giữ bình tĩnh. Những lời nói của Nhạc Phong tựa như lời nguyền rủa, cứ mãi quanh quẩn bên tai Lục Minh. “Bài thơ này là của công chúa Khuynh Thành viết cho phu quân Khâu Vương của cô ấy.” “Bài thơ này là của công chúa Khuynh Thành viết cho phu quân Khâu Vương của cô ấy.” Trong quá khứ, Cảnh Y Nhân vốn không hề yêu anh ư?Trong lòng Lục Minh dường như bị đục khoét đến ứa máu, cực kỳ đau đớn.Trong phút chốc, anh trở nên mờ mịt, không biết nên làm gì, muốn nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, Lục Minh tự làm mình tỉnh táo lại rồi mới lạnh nhạt mở miệng:“Bây giờ cô ấy là vợ tôi.” Lục Minh bất cẩn nói ra một câu đầy khiêu khích. Câu nói đó đến tai Nhạc Phong lại tựa như đang nói “Dù sao thì bây giờ cô ấy đã là vợ tôi, anh làm gì được?”