Quả thật là thể, bây giờ Cảnh Y Nhân đã là vợ của Lục Minh, Nhạc Phong đấu thể làm gì được nữa.Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Nếu cậu dám để cô ấy phải chịu khổ, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để cướp cô ấy từ tay cậu!” Anh ta nói cho Lục Minh những điều này để nhắc nhở, cảnh cáo Lục Minh, khiến anh cảm nhận được mối nguy hiểm. Trên thế giới này không chỉ có một mình Lục Minh2yêu Cảnh Y Nhân sâu sắc đến vậy. Anh ta sẽ không quấy rầy hạnh phúc của Cảnh Y Nhân, nhưng không cho phép ai khiến cô đau khổ. “Vậy anh phải thất vọng rồi! Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó đâu!”Lục Minh dù nhất thời không chấp nhận được sự thật rằng Cảnh Y Nhân từng thích Khẩu Vương, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, hơn nữa lại là chuyện kiếp trước của cô.Chỉ cần bây giờ Cảnh Y Nhân thích anh là6được.Trong nháy mắt sự nặng nề tiêu tan không ít.Nhưng trong lòng Lục Minh vẫn luôn có vướng mắc. Đó chính là Khâu Vương, Nhạc Phong.Lời uy hiếp của Nhạc Phong quả thật làm Lục Minh cảm thấy nguy hiểm. Dù không có Nhạc Phong, chỉ riêng những lúc xảy ra mâu thuẫn nhỏ với Cảnh Y Nhân thôi đã khiến anh cảm thấy nguy hiểm lo sợ rồi, huống chi là bây giờ. Lục Minh này vĩnh viễn sẽ không để Cảnh Y Nhân cảm thấy7đau khổ dù chỉ là một chút.Kiếp trước, bọn họ đã đủ bất hạnh rồi, kiếp này sao có thể để nó lặp lại được, anh sẽ trao cho cô tất cả những gì anh có thể trao, khiến cô được hạnh phúc.Lục Minh bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, giọng nói kiên quyết, khẳng định. Bỏ lại một câu, anh xoay người đi thẳng. Bóng lưng lạnh lùng biến mất khỏi căn phòng tổng thống...Khi Lục Minh trở lại bệnh viện thì trời đã khuya.Cảnh Y Nhân4đã ăn thực phẩm dinh dưỡng xong, cô đang ngồi dựa trên giường nghịch Ipad chờ Lục Minh. Đến khoảng 9 giờ tối, Lục Minh mới trở về.Lục Minh cũng không biết mình đã trở về như thế nào, cả đoạn đường anh đều lái xe trong trạng thái thất thần.Lời nói của Nhạc Phong không ngừng lặp lại trong đầu anh. Vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy cô gái trên giường, trái tim trống rỗng của anh lúc này mới yên ổn trở lại. Lục6Minh đi từng bước đến bên giường, nhẹ nhàng lấy Ipad trong tay cô rồi đặt sang một bên. Cảnh Y Nhân bĩu môi bất mãn nói: “Anh nói đi một lát sẽ về, thế mà lại về muộn như vậy.” “...” Đôi mắt Lục Minh trở nên sâu thẳm, lộ ra vẻ lưu luyến và thất thần, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cảnh Y Nhân. Lời nói của Nhạc Phong vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Nếu không phải vì sự việc ngoài ý muốn năm đó, có lẽ Cảnh Y Nhân thật sự sẽ không phải là vợ của anh. Nghĩ đến đây, Lục Minh bỗng cảm thấy sợ hãi. 31 người nhà họ Nhạc đã chết, anh cảm thấy vừa áy náy vừa may mắn, nếu không như thế thì Cảnh Y Nhân thật sự sẽ không trở thành vợ anh. Nghĩ vậy, Lục Minh nhẹ nhàng ôm cái đầu nhỏ của Cảnh Y Nhân vào trong lòng. Cái ôm dần siết chặt hơn, anh cúi xuống vùi đầu vào cần cổ cô, chỉ hận không thể đem cô tạc vào xương cốt của mình.“..” Cảnh Y Nhân cũng đã nhận ra Lục Minh khác thường. Thậm chí cô còn phát hiện ra trên người anh có mùi nước hoa lạ. Cảnh Y Nhân buột miệng hỏi: “Cậu, anh làm sao vậy?” Lục Minh lắc đầu, tiếng nói trầm thấp vang lên bên cổ cô: “Anh không sao cả, mới mấy tiếng không gặp mà anh đã nhớ em rồi.”Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cười khẽ một tiếng, hai tay ôm tấm lưng của Lục Minh,xoa đầu anh:“Em cũng nhớ anh.”Lục Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ấy...Hôm sau, bác sĩ đề nghị tốt nhất là Cảnh Y Nhân nên ra ngoài tản bộ mấy vòng, vì cô đã nằm trong phòng bệnh nhiều ngày rồi.