*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Con trai tôi lúc vừa sinh ra đã không khóc.” Tuy rằng bác sĩ nói thể chất không có vấn đề gì, nhưng Lục Minh vẫn không yên lòng, lo lắng trí lực của đứa trẻ có vấn đề.“...” Nghe vậy, tim Lạc Tử Kiều đập thịch một cái, có vẻ ngạc nhiên không ngờ: “Sau đó thi?”“Hơn nửa tháng đứa bé chỉ khóc ba lần.”“...” Khóe miệng Lạc Tử Kiều khẽ run rẩy, ngạc nhiên hỏi: “Cậu hoài nghi đứa trẻ có vấn đề à?”Lục Minh lại nói: “Khi vợ tôi mang thai, cô ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, buộc phải phẫu thuật, dùng rất nhiều thuốc.” Trên khuôn mặt thản nhiên của Lạc Tử Kiều hơi cứng lại, có vẻ rất giật mình.“Đã đi khám chưa?” “Trước mắt thì sức khỏe vẫn bình thường. Đứa trẻ bây2giờ còn nhỏ, không có cách nào kiểm tra chỉ số thông minh.”“Lúc bé khóc chắc chắn phải có nguyên nhân, cậu đã tìm hiểu chưa?“.“Lần đầu tiên đặt tên, bé không hài lòng, lần thứ hai là lúc tôi mắng bé, lần thứ ba chính là ngày hôm qua, vợ tôi mời chuyên gia tới cắt tóc cho hai đứa nhỏ.”Lục Minh nhả ra một ngụm khói, có chút đau đầu, anh vươn một tay ra đỡ trán.“Tôi vốn tưởng đó chỉ là trùng hợp, bé mà khóc thì rất lâu sau mới dừng. Đặc biệt là ngày hôm qua, thợ cắt tóc vừa gần là bé đã vung chân vung tay khóc không ngừng, thợ vừa tránh xa thì bé lại ngừng khóc, tới gần thì lại tiếp tục khóc, cuối cùng chỉ có con gái cắt được, còn7con trai thì không.”Nghe thấy câu chuyện kỳ lạ này, Lạc Tử Kiều thực sự không biết nói gì hơn, như thế thì đâu phải là chỉ số thông minh có vấn đề, rõ ràng là chỉ số thông minh vượt mức bình thường mới đúng. Mới một tháng thôi đó! Trẻ em còn chưa được một tháng tuổi đã nhận thức được mấy chuyện đó sao? Lạc Tử Kiều cười gượng một tiếng: “Lúc cậu còn nhỏ có giống như thể không? Thông minh đến mức đó ấy?” Lục Minh ngước mắt liếc Lạc Tử Kiều một cái, lạnh nhạt nói: “Hồi ba tuổi, tôi đã biết cộng trừ các số nhỏ hơn một trăm rồi.” “Phụt...” Lạc Tử Kiều thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra. Anh ta thật sự không còn gì để nói nữa, thì1ra mấy thứ đó có thể di truyền. Ông trời thật không công bằng gì cả. Hồi anh ta sáu tuổi mới biết cộng trừ các số nhỏ hơn mười, thể mà Lục Minh ba tuổi đã cộng trừ được các số nhỏ hơn một trăm rồi. Thảo nào không đi làm quân nhân mà lại làm kinh doanh, anh biết tính toán quá mà. Nhắc tới mấy đứa trẻ, Lạc Tử Kiều đặt chén hồng trà trong tay xuống, rút từ trong áo ra một bao lì xì, đặt xuống bàn trà rồi đẩy đến trước mặt Lục Minh. “Chúc mừng cậu có được quý tử!”Nhìn bao lì xì Lạc Tử Kiều đưa, Lục Minh nhướng mày, cũng không khách khí. Anh dập điếu thuốc lá, bưng hồng trà lên uống một ngụm để tẩy đi mùi thuốc trong miệng.7Sau đó, anh cầm lấy bao lì xì và trực tiếp mở ra.Bên trong không phải tiền mặt cũng không phải chi phiếu. Dựa vào thân phận của Lục Minh, đâu có thứ gì anh muốn mà không có được, Lạc Tử Kiều sao có thể tặng tiền.Lục Minh rút tấm thiệp bên trong ra.Trên tấm thiệp có dòng chữ “Vườn trái cây Bạch Vân“.Hai bên thái dương của Lục Minh khẽ giật giật, anh mở miệng hỏi: “Cái này là cái gì?” “Vườn trái cây nhà vợ tương lai của tôi đấy, trái cây hữu cơ tự nhiên, cung cấp không hạn chế số lượng, đặc biệt còn miễn phí cho hai đứa bé. Thuận tiện dùng nguồn lực của cậu hỗ trợ và đề cử với người khác một chút.” Lục Minh sầm mặt lại, ném thẳng0tấm thiệp vào người Lạc Tử Kiều: “Cậu đến để tặng quà hay là để chiếm lợi thế hả?” Lạc Tử Kiều đỡ lấy tấm thẻ, lại đẩy đến trước mặt Lục Minh, không hề cảm thấy xấu hổ mà cười khẽ:“Cái này gọi là nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài. Lục Minh cậu mà thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi, lại không tốn sức lực, càng không tốn tiền.”