*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 0ếu là người làm ăn bình thường thì đã sớm thuê người làm, còn mình ngồi hưởng phúc. Nhưng cha mẹ Bạch Vân tuy cũng thuê nhân công nhưng vẫn kiên trì tự tay làm việc. Bọn họ có tư tưởng bảo thủ, cho rằng con cái đi học chỉ để học cách kiếm tiền. Mà nhà bọn họ hiện giờ lại không thiếu thốn, nên họ chỉ cho Bạch Vân học xong trung học rồi nghỉ, về nhà trồng cây, đợi đến độ tuổi thích hợp thì tìm người tốt để lấy chồng, nên Bạch Vân không hề học đại học. Lần này, anh ta làm công tác tư tưởng kiểu tẩy não cho cha mẹ Bạch Vân, họ mới đồng ý để Bạch Vân đến thành phố S học đại học.Anh ta cũng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc Bạch Vân2hơn.... “Cậu vẫn không thay đổi cái bản chất vắt cổ chày ra nước, biểu quà mà còn dùng đồ của nhà người khác.”Lục Minh cầm lấy tấm thiệp màu đỏ, khinh bỉ lườm Lạc Tử Kiều một cái. Nhưng dù Lạc Tử Kiều vắt cổ chày ra nước, nhưng lần nào tặng quà, anh ta vẫn có thể làm người khác vừa lòng.Lục Minh tuy không để ý mấy thứ hoa quả này, cũng chẳng phải thứ gì tốt, nhưng anh khẳng định Cảnh Y Nhân sẽ thích. Hơn nữa, nó quả thật cũng tốt cho sức khỏe của trẻ con. Chỉ cần Cảnh Y Nhân thích, anh cũng sẽ thích.Lạc Tử Kiều thờ ở cười nhẹ: “Cái này gọi là giá trị lợi dụng, không phải là vắt cổ chày ra nước.” Ân huệ cũng tặng rồi, Lục Minh chỉ cần quảng7cáo một câu qua loa là nhà Bạch Vân cũng có lợi. Đúng là một công đôi việc, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài. “...” Lục Minh khinh bỉ nhìn Lạc Tử Kiều một cái, món quà này, anh ta căn bản chẳng phải bỏ ra một đồng nào. Nói đến quê nhà của Bạch Vân, Lạc Tử Kiều dường như nghĩ đến điều gì, bưng hồng trà lên khẽ nhấp một ngụm. “Nhà của vợ cậu ở quê bị tháo dỡ đẩy, cậu biết chưa?”“...” Lục Minh lạnh nhạt lắc đầu, anh làm sao mà biết được chuyện đó, anh còn chưa bao giờ tới thành phố D.Cảnh Y Nhân cũng không phải cảnh Y Nhân trước kia, lại càng không chú ý mấy chuyện đó.“Người trong thôn đều đã ký tên chuẩn bị phá dỡ rồi, bà ngoại của1vợ cậu hình như không chịu, nên đã xảy ra tranh chấp với đội phá dỡ, cuối cùng bị ngã gãy chân.”Nghe vậy, bỗng dưng sắc mặt Lục Minh nghiệm lại. Trước khi sinh con, Cảnh Y Nhân vẫn luôn lo lắng cho bà lão ấy, không ngờ chưa được bao lâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.Lục Minh vốn không quan tâm đến người xa lạ, nhưng bà lão ấy lại là bà ngoại trên danh nghĩa của Cảnh Y Nhân, nếu không nhờ bà đã nuôi dưỡng cố lớn đến thế này thì cũng sẽ không có Cảnh Y Nhân hiện tại.