*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 5ục Minh tìm hơn mười khách sạn cũng không tìm được, nên anh dứt khoát gọi cho bên công an, bảo bọn họ đi tìm. Bọn họ trực tiếp gọi điện thoại cho các khu, khi đến các khách sạn thì chỉ cần lật danh sách các khách hàng ra vào hôm đó là được. Đồng thời, Lục Minh còn đến bệnh viện một chuyến, anh có chút lo lắng khi mình hôn mê, anh không làm gì người khác nhưng không có nghĩa là người khác không làm gì anh. Lục Minh ở bệnh viện kiểm tra một phen, cho ra kết luận là không phát sinh hành vi tình dục. Kết quả này làm Lục Minh yên tâm 120%, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có thứ này, anh cũng tiện chứng minh với2Cảnh Y Nhân... “Thưa cô. Ý của chủ nhân vốn muốn Lục Minh bị ảo giác mà tự sát, vì sao cô không làm như vậy?” Giọng nói trầm và mạnh mẽ của một gã đàn ông trung niên vang lên, ông ta không vui nhắc nhở. “Tôi dựa vào cái gì mà lại để Cảnh Y Nhân được thanh thản chứ, tôi muốn Cảnh Y Nhân phải đau khổ, hai người họ đều phải đau khổ. Ông cho rằng Lục Minh dễ giết như vậy sao? Cho 3 năm, không phải ông cũng không giết được hay sao, nhất thời không cần vội vã.” Nói xong, đôi môi khêu gợi của Lý Đồng nhếch lên. “Lúc trước còn không phải tại cô nói muốn gả cho Lục Minh, không thể giết anh ta nên tôi8mới chậm chạp chưa động thủ hay sao.” “Phải! Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi, nếu anh ta không chịu cưới tôi, thì sao tôi phải để vợ chồng bọn chúng được sống vui vẻ chứ. Tôi mà không chiếm được thì cảnh Y Nhân đừng mơ có được. Nếu không tại cảnh Y Nhân, tôi có bị cả thành phố S chỉ trỏ sau lưng, biến thành trò cười lúc trà dư tửu hậu* của người ta không?” (*) Trà dư tửu hậu: ý chỉ lúc nhàn rỗi. Nghĩ đến chuyện này, Lý Đồng lại tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Gã đàn ông trung niên nhắc nhở: “Nhưng cô vẫn thất thủ, nghe nói lúc phóng viên và Cảnh Y Nhân đi vào, Lục Minh không ở trong phòng. Quần áo của6anh ta đều ở trong phòng. Anh ta chỉ mặc quần lót mà bỏ chạy à?” “Không sao, chỉ cần Cảnh Y Nhân cho rằng Lục Minh từng ở trong phòng đó là được.” “Kẻ đắc tội Lý Đồng này đều phải chết! Giống như Tiết Phương Hoa vậy!” Gã đàn ông trung niên cười khẽ một tiếng: “Tiết Phương Hoa không giống với chúng tôi. Cô ta không biết cô chính là con gái chủ nhân nên mới dám gây khó dễ với cô. Hơn nữa, cô ta lớn lên dưới tay lão Tiết nên không phải là gián điệp chuyên nghiệp, tâm tính dễ dàng dao động. Kẻ như thế cho dù không đắc tội tiểu thư, cũng không được phép sống tiếp.”