*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó, anh vươn một tay lập tức ôm chặt Cảnh Y Nhân vào trong lòng Bảy ngày, cô hôn mê suốt bảy ngày Con của bọn họ đã không còn Lục Minh cho rằng ngay cả Cảnh Y Nhân cũng không sống được Bảy ngày trước, khi Lục Minh tới bệnh viện, anh đã trông giữ trước cửa phòng phẫu thuật của Cảnh Y Nhân suốt một ngày Tuy viên đạn không vào chỗ hiểm, nhưng lại làm cô sảy thai, ra nhiều máu, khiến Lục Minh bị dọa như mất hồn Anh không khống chế nổi cảm xúc mà nổi điên ở bệnh viện Cả Bệnh viện Quân khu, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng phải nơm nớp lo sợ, cùng Lục Minh trông giữ Những người phẫu thuật cho Cảnh Y Nhân đều là chuyên gia phụ2khoa, ngoại khoa, tất cả đều ra trận Mấy ngày qua, Lục Minh không ngủ được, giám đốc bệnh viện cũng có thức cùng, không dám có một chút chậm trễ Vừa rồi, Lục Minh ở văn phòng chủ nhiệm lấy báo cáo kiểm tra hôm nay thì lại có người đến thông báo cô Cảnh Y Nhân hình như đã tỉnh lại Lục Minh kích động nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy cô bé đang ngây ngốc trên giường bệnh, trái tim vốn như đang treo trên lưỡi dao nhọn của Lục Minh chỉ trong nháy mắt đã trở lại vị trí cũ Anh ôm chặt lấy cô bé trong lòng bàn tay lớn đặt lên lưng cô, cách một tầng áo bệnh nhân, khi thì nhẹ nhàng, khi thì vuốt ve thật mạnh9mẽ, chỉ hận không thể siết cô vào trong thân thể, để anh chịu tất cả sự đau đớn thay cô Lục Minh chưa bao giờ sợ hãi như lần này.. Trước kia, khi anh và Cảnh Y Nhân ở trong hiểm cảnh sống còn, lúc ấy, bọn họ chưa có bọn trẻ, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ đi theo cô Nhưng bây giờ họ có con rồi, nếu có đi, Lục Minh không thể bỏ mặc bọn trẻ được, đành phải cố gắng chịu đựng và đối mặt với tất cả Khi bác sĩ bảo anh chuẩn bị hậu sự, Lục Minh giống như bị điện, lật tung cả bệnh viện lên khiến long trời lở đất, chỉ hận không thể phá hủy cả cái bệnh viện đi Tất cả bác6sĩ không ai dám tới gần Lục Minh, lại càng không dám báo cáo với anh tình hình của Cảnh Y Nhân... Lục Minh canh giữ ở bên giường Cảnh Y Nhân giống như rối gỗ, nắm tay cô, lẩm bẩm kể cho Cảnh Y Nhân nghe chuyện bọn họ từng tự tử Ba ngàn năm truyền lưu đến kiếp này Anh đã hẹn gặp cô kiếp sau, cho nên bọn họ mới có thể gặp nhau, trở thành vợ chồng, rõ ràng đã hứa sẽ không bao giờ chia lìa nữa, nhưng giờ cô lại muốn rời đi một mình.. Ngay tại buổi tối ngày thứ ba khi Cảnh Y Nhân được phẫu thuật xong, Lục Minh nắm lấy tay Cảnh Y Nhân, mệt mỏi đến mức thật sự không chịu nổi nữa, phải tựa vào0bên giường và ngủ mất Hôm nay, Đại Tiểu Đầu Đầu được Nhạc Nhu dẫn tới thăm Cảnh Y Nhân Đến đêm, Đại Đâu Đâu ở trong phòng bệnh của Cảnh Y Nhân suốt cả một đêm Ngày hôm sau, không hiểu sao Cảnh Y Nhân lại qua thời kỳ nguy hiểm Ngay cả bác sĩ cũng không thể tin được lại xảy ra một kỳ tích như vậy.. Lục Minh nghĩ đến mấy ngày qua, trong lòng đã giãy giụa và đau khổ đến thế nào, chỉ trong nháy mắt, khóe mắt anh đã đỏ hoe Anh ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, thì thào gọi nhỏ bên tai cô: “Y Nhân! Y Nhân!” Anh dụi dụi bên tai cô, hôn lên lỗ tai nhỏ của cô, sau tai, sau gáy, vùi đầu vào vai cô “...” Cảnh7Y Nhân hơi ngỡ ngàng, khẽ đẩy Lục Minh ra một chút Ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.