*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7ảnh Y Nhân đau lòng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú độc nhất vô nhị của anh Giọng cô khàn khàn, mỏng manh: “Cậu ơi...” “...” Lục Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe miệng hơi nhướng lên, đôi mắt lộ ra vẻ vui sướng, khiến người ta yên lòng Dòng suy nghĩ của Cảnh Y Nhân dần dần bị kéo về, vừa rồi cô tạm thời mất trí nhớ, giờ đang dần dần khôi phục trở lại.. “Không phải em đã chết vì trúng đạn rồi sao?” “..” Lục Minh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kể trán vào trán cô, miệng bất đắc dĩ cười nhẹ “Cô bé ngốc! Em không chết đầu, chúng ta vẫn còn sống.” Nói xong, Cảnh Y Nhân đặt tay lên bụng mình: “Bé cưng đâu rồi?” “..” Khuôn mặt tuấn dật của Lục Minh có2vẻ mỏi mệt, đôi mắt cúi xuống, chìm vào im lặng.. Một lúc lâu sau, dưới đôi mắt mỏi mệt của người đàn ông, một giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống mu bàn tay của Cảnh Y Nhân Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, tay cô run lên, cúi mắt nhìn giọt nước trong suốt long lanh trên mu bàn tay mình Nước mắt của Lục Minh, anh đang khóc? Trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng nhói lên, đứa trẻ không còn nữa? Cảnh Y Nhân đau lòng, lưu luyến, Lục Minh còn đau hơn cô Ít nhất mấy ngày qua, cô vẫn hôn mê không biết chuyện gì đang xảy ra, Lục Minh lại phải gồng mình lên chịu đựng tất cả Cảnh Y Nhân đau lòng nâng tay lên, mỗi lần cô khóc, Lục Minh đểu giúp cô lau đi nước mắt, an ủi cô. Dù9phải đau đớn và khóc, Lục Minh cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, mà cô cũng chưa từng an ủi anh Ngón tay mềm mại chạm vào khuôn mặt tuấn dật của Lục Minh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt anh Ôm lấy cổ anh và kéo gần lại, Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Lục Minh: “Cậu đừng khóc, bé cưng của chúng ta đã đi đến nơi đẹp nhất rồi, về sau chúng ta vẫn còn có thể có con nữa.” Cảnh Y Nhân khàn khàn nói, nghẹn ngào. Trong lòng cô cũng không nỡ, có lẽ số mệnh đã định sẵn rằng đứa trẻ này không thuộc về bọn họ Lục Minh bỗng vươn một tay ôm Cảnh Y Nhân vào trong lòng thật chặt, anh biết cô đau đớn đến thế nào,6thế mà giờ còn an ủi anh Không có người mẹ nào nỡ để đứa trẻ rời đi.. Ít nhất cô vẫn còn sống, cô đã tỉnh lại, điều ấy đối với Lục Minh là rất may mắn rồi. Cảnh Y Nhân đã nhiều ngày không ăn gì, nên cô đã sớm đói đến mức bụng cồn cào Lục Minh bưng một bát cháo loãng nấu thịt và rong biển, múc một thìa, đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi rồi đưa tới bên môi Cảnh Y Nhân Cảnh Y Nhấn mê mẩn nhìn Lục Minh, yên lặng ăn cháo mà anh bón Đôi mắt cô tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng thắm thiết Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo vốn tràn ngập mùi thuốc khử trùng, nhưng có Lục Minh, anh tựa như mặt trời ấm áp chiếu sáng trái tim Cảnh Y Nhân vậy Anh vĩnh viễn cẩn0thận săn sóc cô như vậy, chăm lo cho cô từng tí một Lục Minh lại múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng và nhẹ nhàng thổi Động tác của anh nhẹ nhàng, cứ như nếu thổi mạnh thì cháo dinh dưỡng sẽ bị thổi hết sạch vậy Anh đưa thìa đến bên miệng Cảnh Y Nhân, thấy cô chưa há ra, Lục Minh nhìn vào mắt cô đôi, quan tâm dịu dàng hỏi: “Không hợp khẩu vị của em à?” Cảnh Y Nhân lắc đầu, há to ngậm một thìa cháo vào miệng Hương vị tràn đầy ấm áp và hạnh phúc, sao có thể không ngon được.