*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9��Ti úy Lãnh, cậu phải nhớ kỹ ngài Cảnh là khách của tôi chứ không phải khách của cậu, việc của cậu chính là tiếp khách giúp tôi.” “...” Phong Thiên Lãnh không ngờ Cảnh Triệt lại tố cáo một cách để tiện như vậy Tối qua chỉ là cho người nhốt anh ta ở trong phòng thôi, chút độ lượng ấy mà tên Cảnh Triệt này cũng không có. “Vâng thưa boss!” Nói xong Phong Thiên Lãnh nhìn về phía Cảnh Triệt: “Nếu ngài Cảnh có gì không quen thì có thể nói với tôi.” “Không có gì không quen cả, chỉ là chất lượng của nhà ti úy Lãnh quá kém, hay tự động khóa trái.” May là tối qua Cảnh Triệt không đạp cửa, nếu không thì người mách lẻo bây giờ chính là Phong Thiên Lãnh rồi, nếu thế anh3ta chỉ có thể lúng túng trước mặt Nhạc Phong. “...” Phong Thiên Lãnh thầm nghiến răng, liếc mắt nhìn nữ quản gia. Nữ quản gia lập tức hiểu ý, chỉ vào hai người vệ sĩ trong phòng “Hai cậu tháo cửa phòng ngài Cảnh xuống, đổi cánh cửa mới.” Khóe miệng Nhạc Phong nhướng lên, thu tay vào túi quần, hờ hững liếc nhìn Quý Quân Tuyết đang cúi đầu, vốn định nói gì nhưng đúng lúc ấy, một vệ sĩ lại nhỏ giọng nói bên tai Nhạc Phong. “Boss, phu nhân trong xe đang giục ạ.“. Nghe vậy, Nhạc Phong thu tầm mắt về, không nói chuyện với Quý Quân Tuyết nữa mà quay sang nói với Cảnh Triệt: “Anh ở nước T chơi mấy ngày cho đã đi, chẳng mấy khi anh đến đây một chuyến, tôi không quấy rầy mọi người ăn0sáng nữa.” Nói xong, Nhạc Phong quay sang nhìn Phong Thiên Lãnh. “Mấy hôm tôi không ở đây, ngoài việc nhà thì đừng quên phải xử lý việc công cho tốt đấy.” “Vâng, thưa boss!” Phong Thiên Lãnh cung kính đáp lại. Nhạc Phong rời đi, đám người Quý Quân Tuyết mới bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng từ lúc Nhạc Phong đi, Cảnh Triệt và Phong Thiên Lãnh đều nhận ra Quý Quân Tuyết dường như không mấy vui vẻ Mãi đến khi ba người lái xe ra ngoài, bên trong chiếc xe xa hoa, Quý Quân Tuyết và Phong Thiên Lãnh ngồi một hàng, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Cảnh Triệt ngồi đối diện với Quý Quân Tuyết, Quý Quân Tuyết vẫn ngây người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Quản gia ở phía trước đang giới thiệu với Quý5Quân Tuyết về quảng trường náo nhiệt nhất trên địa bàn của gia tộc họ Phong Mà bởi vì gia tộc họ Phong quá lớn, dân cư rất đông đúc, nhu cầu cũng rất cao, thế nên ở đây có rất nhiều nhà cao tầng giống như trong trung tâm thành phố để cung ứng các hình thức giải trí cho mọi người. Cái gọi là “lông dê mọc trên mình dê”, boss của bọn họ không những phát tiền lương cho bọn họ mỗi tháng, mà hàng tháng cũng không ngừng kiếm tiền từ bọn họ Cái gọi là công việc kinh doanh của người có đầu óc chính là thế này, tiền trong túi bọn họ và tiền lương chẳng khác nào quay một vòng trở lại trở về túi, mà boss thì chẳng khác nào không cần bỏ tiền ra4cũng có thể trả lương cho bọn họ, còn kiếm lời không ít. Cái gọi là gian thương nghĩa là không gian thì không thành thương” Người thắng đậm nhất chính là boss của bọn họ... (*) Không gian trá thì không làm ăn được Tài xế lái xe đến một trung tâm thương mại gần đó rồi dừng lại Sau đó, quản gia cung kính bước xuống để mở cửa xe Đoàn người Quý Quân Tuyết từ trong xe bước ra Phong Thiên Lãnh đã sớm nhận ra Quý Quân Tuyết thay quần áo, lạnh nhạt nói “Mấy ngày nay tôi chưa chuẩn bị quần áo cho em, vừa hay đi dạo một vòng nhé.” “...”Quỷ Quân Tuyết vẫn giữ im lặng đi theo bọn họ. Lúc bọn họ bước vào trung tâm thương mại đã khiến không ít người chú ý.