*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nước Z, thành phố S. Trải qua một ngày bôn ba, Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết cuối cùng cũng đã trở lại. Vừa xuống máy bay, bởi vì lệch múi giờ nên lúc này nước Z vẫn là hơn hai giờ chiều Nhiệt độ không khí của nước Z lạnh hơn nước T rất nhiều Cảnh Triệt mặc áo gió, Quý Quân Tuyết mặc áo bóng chày thoải mái Hai người đi đến lối ra sân bay, Quý Quân Tuyết vốn tưởng rằng trợ lý của Cảnh Triệt sẽ tới đón bọn họ Kết quả, người tới đón bọn họ lại là cảnh Đức Chính và một người người đàn ông trung niên mà Quý Quân Tuyết không biết Bọn họ nhìn thấy Quý Quân Tuyết cùng Cảnh Triệt đi với nhau3thì cực kỳ giật mình. lối ra sân bay, Cảnh Triệt một tay kéo va li, một tay nắm tay Quý Quân Tuyết, vừa nhìn thấy cha mình và cha của Cung Tư Vũ ngay phía trước thì mặt sầm xuống Cảnh Đức Chính tới đón máy bay, nhìn thấy Quý Quân Tuyết đi bên cạnh con trai thì giật mình hoảng sợ, lập tức đứng lại tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn không định thần lại được “..” Cảnh Triệt vẫn đưa được thằng nhóc chết tiệt kia về sao? Không phải tài chính không chuyển qua đó được, không thể đón về hay sao? Sao mà Cảnh Triệt làm được? Cảnh Đức Chính vẫn ngỡ ngàng, đến bây giờ, ông ta vẫn chưa biết con trai0đã bán của 10% cổ phần công ty đi Cảnh Triệt lạnh nhạt hỏi Cảnh Đức Chính “Sao hai người biết được hôm nay con sẽ về nước?” “...” Cảnh Đức Chính vẫn chưa định thần lại được, ngỡ ngàng nhìn con trai, không hề trả lời Cảnh Triệt dường như chợt đoán ra điều gì, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi “Cha vẫn luôn âm thầm liên hệ với tên Phong Thiên Lãnh kia sao?” Nếu không thì Cảnh Đức Chính không thể biết được Cảnh Triệt sẽ về nước lúc nào Trợ lý của Cảnh Triệt luôn trung thành và tận tâm với Cảnh Triệt, nếu anh ta bán đứng Cảnh Triệt thì lúc này Cảnh Đức Chính đã sớm biết cổ phần của công ty bị bán,5đến bây giờ, Cảnh Đức Chính chưa nổi giận với Cảnh Triệt tức là ông ta hoàn toàn không biết “...” Cảnh Đức Chính xấu hổ giả ngu. “Triệt Nhi, cha không hiểu được con đang nói gì cả, không phải con đi công tác sao? Sao lại cùng thằng nhóc này về thế, không phải nó chạy trốn rồi sao?” Cảnh Đức Chính cố ý giả ngu hỏi lại. Cảnh Triệt mặc kệ ông ta, kéo Quý Quân Tuyết đi “Thằng nhóc này, cha vừa xuống xe đã cố ý tới đón con, sao lại cư xử như thế hả? Dám xị mặt với cha à?” “...” Cảnh Triệt tuy rằng không để ý tới Cảnh Đức Chính, nhưng cũng không thể làm mất mặt cha được, đặc biệt4khi có người ngoài ở đây Bảy người ngồi trên xe việt dã Quý Quân Tuyết ngồi vào vị trí sát cửa sổ, Cảnh Triệt ở bên cạnh anh ta, bên cạnh là Cảnh Đức Chính Dọc theo đường đi, Cảnh Triệt một câu cũng không nói, đều là Cảnh Đức Chính nói “A Triệt, Quý Quân Tuyết cũng tìm được về rồi, con xem chuyện Cung Tư Vũ có thể..” “Loại chuyện đó, lời nói của con có năng lực gì? Cô ta phạm pháp thì tất nhiên có pháp luật trừng phạt cô ta.” Cảnh Triệt quyết đoán cự tuyệt Muốn anh ta rút đơn kiện, còn lâu! Nghe vậy, cha Cung Tư Vũ ngồi phía trước lập tức quay đầu lại hùa theo “A Triệt à! Chỉ cần cháu huỷ9đơn chống án, chứng minh thằng bé này không phải bị bắt cóc, Cung Tư Vũ nhà chú sẽ không phải ngồi tù.” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết giật thót.