*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông Cung dùng sức gật đầu: “Chỉ cần Tư Vũ nhà chứ không phải ngồi tù thì nó sẽ gả cho cháu, dùng cả đời báo đáp lại cháu.” “Đúng đấy! A Triệt, con xem, Tư Vũ là cô gái tốt Đường đường một thiên kim, nếu không bị ép thì đâu đến mức bất đắc dĩ làm ra việc ngốc này được chứ?” “...” Bất đắc dĩ? Nghe vậy, Quý Quân Tuyết âm thầm cười khẩy một tiếng Chẳng lẽ Cung Tư Vũ cho người bắt cóc cậu để bán cho bọn buôn người đều là bị cậu ép? Ngược lại thành lỗi của cậu sao? “Đúng đấy! Tư Vũ nhà chú tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện này3được, khi nào hai đứa kết hôn, sinh được một đứa bé trai béo mập, cả gia đình êm ấm thì cháu sẽ biết Tư Vũ nhà chú rất tốt bụng.” Cảnh Đức Chính và ông Cung mỗi người một câu Cảnh Triệt tức giận đến mức không đè nén nỗi, đột nhiên đập mạnh tay vịn điều khiển giữa dãy ghế, cũng không quản người ngồi trước mặt có phải trưởng bối hay không, lập tức nổi điên gào thét với bọn họ “Chứng minh Quân Tuyết không phải bị bắt cóc? Con m* nó Quân Tuyết nhà tôi đang bị chịu tội, đáng bị người ta bắt cóc sao? Lần này tôi mà không tìm được em ấy, nếu không gặp0được người quen thì có lẽ em ấy đã không còn trên đời này nữa rồi!” Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Cảnh Triệt đều sợ hãi, anh ta đã tìm mất bao nhiêu ngày, vừa có được một chút tin tức của Quý Quân Tuyết liền lập tức chạy tới nước T. Trước kia, anh ta thậm chí từng tưởng tượng nếu Quân Tuyết gặp chuyện gì không hay thì về sau anh ta biết sống thế nào đây? Lúc này, cha mình cùng người ngoài lại coi chuyện này hoàn toàn chưa xảy ra, ngay trước mặt Quý Quân Tuyết, thẳng thừng nói muốn thả Cung Tư Vũ ra, còn bàn đến chuyện kết hôn sinh con nữa chứ Để Quân Tuyết nhà5họ cứ thế bị bắt nạt sao? Anh ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào làm hại đến Quân Tuyết. “...” Cảnh Triệt đột nhiên nổi điên, ngoài Quý Quân Tuyết vẫn lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ ra, hai trưởng bối và tài xế đều giật mình kinh hãi. Lúc ở nước T, sau khi quyết định cùng Cảnh Triệt trở về, Quý Quân Tuyết đã quyết định sẽ vĩnh viễn đứng về phía Cảnh Triệt, tin tưởng anh ấy, cậu sẽ không ngốc nghếch giống như trước, chỉ biết sợ hãi gây phiền toái cho người khác, dù người ta nhục nhã như thế nào, bản thân mình nhẫn nhịn đã đành, còn phải ép Cảnh Triệt nhẫn cùng4mình. Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ đứng về phía anh ta. “A Triệt, không phải thằng nhóc kia đã an toàn trở về rồi sao? Cha đã nói tạm thời không phản đối con và nó đến với nhau rồi còn gì, nhưng con vẫn phải nối dõi tông đường cho nhà họ Cảnh chúng ta chứ?” “Con mập mờ với một thằng đàn ông mà không thấy ghê tởm à?” “Con mà qua lại với ả đàn bà lòng lang dạ sói khoác da người mới là ghê tởm!” Cảnh Triệt giận dữ mắng, ngay trước mặt ông Cung, quanh co lòng vòng mắng Cung Tư Vũ là lòng lang dạ sói “...” Cảnh Đức Chính tức giận đến mức tái mặt Dọc theo9đường đi, mọi người trong xe đều không nói chuyện Xe đi thẳng đến trước cửa nhà Cảnh Triệt. Lúc xuống xe, Cảnh Đức Chính nói qua loa vài câu với ông Cung, rồi tài xế đưa ông Cung về Cảnh Triệt mở cửa vào nhà thấy cha mình theo sau thì lạnh nhạt hỏi “Cha, hôm nay cha không cần ở cạnh dị Thu Bách Hợp à?” “..” Đây là lệnh trục khách à? “Bà ấy cùng Tiểu Hi đi du lịch rồi, giờ không ở nhà.” Cha đã nói như vậy, Cảnh Triệt cũng không tiện đuổi ông ta đi.