TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4229 “KINH PHÍ KHÔNG ÍT, CHÚNG TÔI...”

“Thần y Lâm lần đầu gặp mặt mong được thỉnh giáo”.

Thiết Lộng Vũ thản nhiên lên tiếng, mặc dù nghe lời nói có vẻ khách khí nhưng ông ta không hề thể hiện sự cung kính dành cho anh.

Ông ta soi Lâm Chính nãy giờ như đang tìm kiếm từ gì đó từ anh. Thế nhưng nhìn hồi lâu ông ta cũng không tìm ra được điểm gì đặc biệt.

“Thiết đại sư khách sáo rồi Tôi muốn hỏi bạn của ông là ai?”,Lâm Chính nói.

“Chắc là cậu biết đấy, hôm qua hai người vừa mới gặp nhau, là Thích Ân Mưu”, Thiết Lộng Vũ nói.

“Ồ, hóa ra là đạo diễn Thích à”, Lâm Chính bừng tỉnh.

“Thần y Lâm chỗ này là địa bàn của cậu tôi không muốn cậu bị khó xử, cậu đi cùng tôi một chuyến, tôi không làm gì cậu đâu”, Thiết Lộng Vũ nói

Ông ta nợ ân tình với Thích Ân Mưu, lần này tới chỉ đơn giản muốn báo ơn, đưa Lâm Chính tới chỗ Thích Ân Mưu là nhiệm vụ của ông ta coi như hoàn thành.

Mặc dù cảm thấy thực lực của Lâm Chính chẳng ra làm sao nhưng ông ta vẫn phải hành động.

“Nếu Thích Ân Mưu muốn giải quyết chuyện này thì tôi cảm thấy ông ta nên đích thân tới. Như vậy ít nhất cũng thể hiện được thành ý mà”, Lâm Chính cười.

Thiết Lộng Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.

“Tên họ Lâm kia, cậu không hiểu vấn đề à? Đại sư của chúng tôi đã đích thân tới đây mà cậu còn vẫn muốn lãng phí thời gian? Lẽ nào cậu cho rằng đại sư của chúng tôi không dám ra tay?”

Người đàn ông bên cạnh tức giận đập tay xuống bàn, gầm lên. Lâm Chính chau mày: “Các người muốn ép tôi phải không?”

“Hay là cần chúng tôi phải lấy kiệu lên rước cậu”, người đàn ông hừ giọng

“Nếu là như vậy thật thì cũng được”, Lâm Chính mỉm cười.

“Cậu…”, người đàn ông tức điên.

Người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì chau mày: “Đại ca, chuyện mau giải quyết đi, em thấy tên họ Lâm này còn là người của phía nhà nước đấy. Em không muốn bị cậu ta nhận ra mặt mình, làm xong rồi mau rời đi thôi”.

“Tôi biết rồi”.

Thiết Lộng Vũ gật đầu: “Thần y Lâm, tôi đa khách sáo với cậu lắm rồi. Cậu là hậu nhân nên cần hiểu về lễ nghĩ, cậu đã không chịu đi cùng tôi thì tôi đành phải…”

Cộc cộc…Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời của Thiết Lộng Vũ. Thiết Lộng Vũ chau mày nhìn ra ngoài.

“Ai vậy?”, Từ Thiên chạy ra mở cửa.

Một người đàn ông đi vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy bèn nín thở. Người này phát ra khí tức kinh người giống như sóng trào.

Cao thủ...Cao thủ hàng đầu. Thiết Lộng Vũ tái mặt, thúc giục chân khí với vẻ cảnh giác.

“Ồ, là Sở tiên sinh”, Từ Thiên nhường lối.

Sở Thu bước vào, liếc nhìn Lâm Chính, cúi mình chắp tay: “Minh chủ, đồ của lần này đã được vận chuyển tới rồi, nhờ anh kiểm tra”.

“Kiểm tra”, Lâm Chính chau mày: “Không phải nói ba ngày là có sao, sao giờ trễ cả một ngày rồi?”

Sở Thu nghe thấy vậy thì tái mặt, vội quỳ xuống.

“Bẩm minh chủ, xe của chúng tôi đi qua vùng có bão bị lật, thuộc hạ đành phải sắp xếp vận chuyển lại từ đầu nên mới bị chậm trễ”, Sở Thu toát mồ hôi, sợ hãi vô cùng.

Lâm Chính thấy vậy thì lạnh lùng nói: “Xe bị lật không phải do mọi người cố tình, chuyện này tới đây thôi, nhưng lần sau chắc chắn sẽ bị phạt”.

“Cảm ơn minh chủ”, Sở Thu vội vàng nói.

“Ra ngoài đi”.

“Vâng, minh chủ”, Sở Thu vội vàng rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng đó Thiết Lộng Vũ sững sờ. Một cao thủ như vậy mà lại cúi mình khúm núm trước Diệp Thiên như vậy sao? Chuyện gì thế này?

“Đại ca sao thế?”

Thiết Lộng Vũ chau mày trầm ngâm rồi lên tiếng: “Người vừa rồi...là một cao thủ”.

“Thật sao?”

“Tôi lừa cậu làm gì”, Thiết Lộng Vũ nín thở: “Một cao thủ như vậy mà còn cung kính trước Lâm Chính thì xem ra thần y Lâm không hề đơn giản”.

“Vừa nãy tôi nghe người kia hô minh chủ, không lẽ thần y Lâm ngoài Dương Hoa ra còn sở hữu thế lực khác”.

“Dù thế nào thì chúng ta cũng không được khinh suất”, Thiết Lộng Vũ nói giọng khàn khàn.

Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên: “Lại là ai thế”, Lâm Chính cảm thấy mất kiên nhẫn.

Từ Thiên vội vàng mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc trường bào bước vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy thì cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta trố tròn mắt, nổi cả da gà.

“Lâm minh chủ”, người này cũng hành lễ.

“Chưởng môn Tường Vân sao ông lại tới rồi”, Lâm Chính kinh ngạc lắm, vội hỏi.

“Là thế này minh chủ, cân nhắc tới vấn đề an toàn, tông môn chúng tôi định di chuyển tới gần tổng bộ nên có báo với thành chủ Nam Thành nhưng thành chủ nói ông ấy không quyết được nên tôi chạy tới đây báo với cậu”, chưởng môn cười nói.

“Có gì đâu, mọi người cứ di chuyển đi”, Lâm Chính cười.

“Kinh phí không ít, chúng tôi...”

“Tôi lo hết”, Lâm Chính nói không chút do dự. Con trai của chưởng môn vì Lâm Chính mà chết, phái Tường Vân Lâm Chính sẽ chịu trách nhiệm nên anh luôn hào phóng.

“Cảm ơn minh chủ”, chưởng môn mừng lắm vội chắp tay rời đi.

“Đại cao người này...cũng là cao thủ ạ”, Thiết Lộng Văn nhìn Thiết Lộng Vũ, thận trọng hỏi.

“Cao thủ trong số các cao thủ...còn mạnh hơn cả người vừa nãy nữa”, Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt.

Thiết Lộng Văn chau màu.

“Ngại quá có người làm phiền, chúng ta nói tiếp đi”, Lâm Chính cười

Đột nhiên một luồng khí tức bá đạo lại ập tới. Thiết Lộng Vũ đứng bật dậy nhìn ra cửa. Đám đông hoang mang.

“Đại ca sao thế?”

Thế nhưng Thiết Lộng Vũ không nói gì, chỉ đứng ngây ra đó.

Cộc cộc...tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.

Đọc truyện chữ Full