TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4230 NHƯNG TÔI VỐN KHÔNG RẢNH”.

Chưa thấy người mà đã thấy sợ. Hơn nữa khí tức này còn rất tự nhiên, không phải cố ý ra uy mà phóng ra.

Người bình thường căn bản không thể cảm nhận được. Chỉ có người như Thiết Lộng Vũ mới có thể cảm nhận thấy.

Nếu như hai người trước giống như sông và suối thì người này giống như đại dương vậy. Rốt cuộc là cao thủ nào thế?

Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt như người mất hồn.

“Lại là ai thế? Không thấy tôi đang họp sao, bảo ở ngoài đợi đi, đợi tôi họp xong thì vào”.

“Có vẻ Lâm Chính đã mất đi kiên nhẫn nên đã chặn Từ Thiên và gầm lên.

Người bên ngoài nghe thấy vậy thì giật mình, cung kính đáp lại: “Thuộc hạ làm phiền tới minh chủ, tội đáng chết, thuộc hạ sẽ ở ngoài đợi”.

“Vậy còn tạm được”.

Lâm Chính hừ giọng, ngẩng đầu nhìn: “Thiết đại sư, chúng ta tiếp tục đi. Ông vừa nói gì? Nếu như tôi không đi cùng ông thì thế nào?”

“Tôi...tôi”, Thiết Lộng Vũ há hốc miệng không nói gì.

Ông ta đã bấn loạn mất rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc sức mạnh của thần y Lâm thế nào nhưng ba thuộc hạ của cậu kia thì ông ta đã không thể đối phó được rồi.

Đây chính là thực lực của Dương Hoa sao?Thích Ân Mưu à Thích Ân Mưu ông tìm cho tôi đối thủ kiểu gì vậy?

Tôi xử lý kiểu gì đây? Thiết Lộng Vũ thầm chửi rủa ông tổ Thích Ân Mưu. Thế nhưng giờ vẫn phải ứng phó với tình huống này.

“Thiết đại sư...?”, Thiết Lộng Vũ lầm bầm khiến Lâm Chính phải chau mày.

Ông ta toát mồ hôi hột, tình huống cấp bách đành cười gượng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đợi lần sau cậu rảnh thì tới mời cậu...phải rồi...là như thế đấy”

“Vậy sao? Nhưng tôi vốn không rảnh”.

“Thế thì tôi bảo Thích Ân Mưu tới gặp cậu. Thần y Lâm, cậu bận như vậy sao có thể bắt ông ấy làm phiền cậu được. Tôi lập tức bảo ông ấy tới nhận tội..”

Thiết Lộng Vũ cười méo mó. Những người đứng bên cạnh trố mắt.

“Đại ca sao thế?”, Thiết Lộng Văn sững sờ không hiểu gì.

Thế nhưng Thiết Lộng Vũ mặc kệ, chỉ cười với Diệp Thiên. Lâm Chính gật đầu, phất tay: “Được rồi, nếu đã vậy thì mọi người về đi. Nói với Thích Ân Mưu không có việc gì thì đừng tới làm phiền tôi. Còn chuyện tối qua thì tôi đã cử người dàn xếp rồi”

“Vâng vâng thần y Lâm. Chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ”.

Thiết Lộng Vũ gập người, vội vàng dẫn theo Thiết Lộng Văn rời đi.

Thiết Lộng Văn không hiểu gì, nhưng thấy anh mình tái mặt thì cũng ý thức được điều bất lời nên cũng không dám do dự mà vội vàng rời đi ngay.

“Phải rồi hình như xe của các ông đang ở trong sân học viên, theo như quy định sẽ bị phạt ba mươi nghìn tệ, tới đóng tiền nộp phạt đi”, Lâm Chính nói.

“Được được, chúng tôi sẽ...đi nộp ngay”.

Thiết Lộng Vũ run rẩy, lập tức đẩy cửa rời đi. Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì ông ta đã ngã phịch ra đất, mặt cắt không ra máu.

“Ông không sao chứ?”, người đàn ông nhìn Thiết Lộng Vũ, điềm đạm nói.

“Không...không sao...Cáo từ”, Thiết Lộng Vũ lồm cồm bò dậy và bỏ chạy.

Hoa Thiên Hải chau mày liếc nhìn Thiết Lộng Vũ sau đó bước vào trong.

Đọc truyện chữ Full