Đế Nữ kinh ngạc, vội vàng xông ra ngoài theo Lâm Chính.
Đúng lúc đó, toàn bộ quân đội của hoàng cung được điều động, cửa ra khỏi hoàng cung cũng bị phong tỏa.
Đế Nữ đang chạy nhanh như bay nhìn về phía ngoài cổng, nhưng thấy trong ngoài toàn là thị vệ thì biến sắc.
“Lâm minh chủ! Chúng ta phải đổi nơi khác!”.
Đế Nữ nói.
“Không cần!”.
Lâm Chính đáp, tốc độ rất nhanh, chạy như bay về phía cửa hoàng cung.
Các thị vệ nhìn thấy hai người chạy tới thì rút kiếm chĩa về phía bọn họ.
“Tôi là Thái tử đương triều, các người dám chặn đường tôi? Tất cả tránh ra!”.
Lâm Chính quát lên, tiếng hét như sấm.
Tiếng hét đó làm tất cả thị vệ bên trong cửa hoảng sợ.
Bọn họ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Chính vừa đến gần lập tức vung tay đánh về phía trước.
Ầm!
Dị hỏa giống như giao long tuôn ra từ giữa lòng bàn tay, thoáng chốc nuốt chửng vô số người ở trước mặt.
Cửa bị thiêu cháy tạo ra một con đường máu.
Đế Nữ sửng sốt.
“Mau đuổi theo!”.
Lâm Chính quát khẽ, xông ra khỏi hoàng cung.
Đế Nữ vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đại Đô của Kiếm Vương Triều.
Người của Cuồng Đao Hải vừa sửa soạn xong ở quán trà bên đường thì nghe được tiếng động từ hoàng cung.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Một trưởng lão của Cuồng Đao Hải nhíu mày nhìn về hướng Đại Đô.
“Mau nhìn kìa, ánh sáng cầu vồng đó là?”.
Một người kinh ngạc kêu lên.
“Đó là… hiện tượng chỉ có khi hoa nở rộ hoàn hảo! Chẳng lẽ trong hoàng cung có thợ chăm hoa nào có được thành tựu nở rộ hoàn hảo rồi sao?”.
“Xem ra Kiếm Vương Triều cũng còn có người tài giỏi!”.
Vài người nói cười bàn luận, không để tâm cho lắm.
“Mọi người nói xem có phải là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt tới nở rộ hoàn hảo không?”.
Lúc này, có người nhỏ giọng nói.
Nghe được lời này, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh, nhìn về phía người đó.
Người đó ngẩn ra, cười gượng: “Tôi nghe nói thời gian Thiên Tuyển Diệp Hoa nở hình như là hôm nay, tính thời gian thì vừa đúng lúc…”.
“Không thể nào! Thiên Tuyển Diệp Hoa là hoa thần, muốn nó nở rộ hoàn hảo phải là người tài giỏi đến thế nào mới có thể làm được? Một Kiếm Vương Triều nho nhỏ chắc chắn không thể có người tài giỏi đến vậy!”.
Có người nhỏ giọng nói, rõ ràng không tin cho lắm.
Nhưng Niếp Thanh Hồng và các trưởng lão của Cuồng Đao Hải lại im lặng.
“Mọi người?”.
Niếp Thanh Hồng quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng gọi.
“Chúng ta lên đường thôi!”.
Một trưởng lão nói.
“Thời gian vừa đúng lúc, vậy thì nhất định là Thiên Tuyển Diệp Hoa đã đạt thành nở rộ hoàn hảo. Một đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa nở rộ hoàn hảo có ý nghĩa gì, chẳng lẽ các vị không biết sao?”.
Niếp Thanh Hồng lạnh lùng hỏi.
“Sao chúng tôi lại không biết được? Nhưng chúng ta đang ở Kiếm Vương Triều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta làm sao xâm nhập hoàng cung, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa? Chúng ta dám mang ý đồ đó thì tức là tự tìm đường chết!”.
Niếp Thanh Hồng nghe vậy thì âm thầm cắn răng, không cam tâm.
Nhưng trưởng lão nói đúng.
Dựa vào mấy người họ mà dám đối đầu với Kiếm Vương Triều thì không thể sống sót rời khỏi Kiếm Vương Triều.
Chỉ có thể từ bỏ!
Niếp Thanh Hồng hít sâu một hơi, quay người định đi.
Đúng lúc đó, những tiếng hét tức giận vang lên.
“Đứng lại cho tôi!”.
“Tên trộm kia, để Thiên Tuyển Diệp Hoa lại đây!”.
“Chân trời góc biển cũng phải đuổi theo bằng được!”.
Khi tiếng hét vang lên, tất cả bọn họ đều sửng sốt, vội vàng quay lại nhìn.
Thái tử đương triều và một Thái giám già chạy như điên về phía này, sau lưng bọn họ là từng nhóm cấm quân của Kiếm Vương Triều.
“Thái tử?”.
Niếp Thanh Hồng sửng sốt.
Lúc này.
Vù vù vù…
Các cao thủ của Cuồng Đao Hải ở bên cạnh đồng loạt xông tới, nhảy vào giữa đám cấm vệ quân, giống như hổ vào bầy dê, bắt đầu chém giết.
Niếp Thanh Hồng nghi hoặc nhưng vẫn xông tới trước, gia nhập chiến trường.
Không lâu sau, nhóm cấm vệ quân kia đã bị chém tận giết tuyệt.
“Đi!”.
Lâm Chính nhận ra được điều gì, kéo Đế Nữ chạy đi.
Nhưng người của Cuồng Đao Hải lập tức chặn bọn họ lại.
“Thái tử điện hạ, sao ngài lại bị cấm vệ quân truy sát?”.
Trưởng lão Cuồng Đao Hải là Cố Húc mỉm cười hỏi.
“Liên quan gì đến các người? Tránh ra hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với các người!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nhưng Cố Húc lại liên tục lắc đầu, nheo mắt nói: “Điện hạ, ngài là Thái tử đương triều, sao cấm vệ quân lại truy bắt ngài? Tôi nghĩ chắc chắn ngài đã phạm tội tày trời, nên Quốc vương đã giáng tội ngài! Lúc nãy tôi nghe những cấm vệ quân này nói ngài giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra. Chẳng lẽ… ngài đã cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa vốn thuộc về phụ thân ngài?”.
Nghe vậy, tất cả mọi người run rẩy.
“Thật… Thật sao?”.
“Cố đại nhân, trên người ngài ấy… có đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa hoàn hảo đó sao?”.
“Thật hay giả?”.
Bọn họ không dám tin, vô thức nép sát vào nhau, bao vây Lâm Chính chặt chẽ.
Niếp Thanh Hồng cũng sáng mắt lên.
Cô ta cũng nhớ vừa rồi cấm vệ quân đã hét lên như vậy.
Nếu chuyện này là thật… chẳng phải Thiên Tuyển Diệp Hoa đang ở chỗ Thái tử hay sao?
Nghĩ đến đó, Niếp Thanh Hồng kích động, nheo mắt nhìn Thái tử: “Điện hạ, đừng làm chúng tôi khó xử, hãy giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra, chúng tôi có thể thả ngài đi!”.
Lâm Chính nghe vậy thì đảo tròng mắt, quay đầu nói: “Muốn tôi giao nó ra cũng được, cô để người bên cạnh tôi đi trước đã!”.
“Thiên Tuyển Diệp Hoa ở trên người ông ta chứ gì?”.
“Cô nghĩ nhiều rồi, nó ở chỗ tôi”.
Lâm Chính lắc chiếc hộp trong tay.
Cảm nhận được khí ý lan ra từ chiếc hộp, bọn họ kích động vô cùng.
“Được, để ông ta đi trước!”.
Cố Húc liếc nhìn thái giám già, bảo người nhường ra một lối đi.
“Lâm minh chủ, tôi đi rồi, anh phải làm sao?’.
Đế Nữ sốt ruột, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm, cô đi rồi tôi mới bình an vô sự. Có người đỡ đao thay chúng ta, cô còn chưa nhận ra sao?”.
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Đế Nữ nghi hoặc, nhưng thấy ánh mắt Lâm Chính tràn đầy sự tự tin, cô ta suy nghĩ một lúc lại gật đầu: “Được, vậy anh hãy bảo trọng”.
“Đi nhanh đi”.
Đế Nữ lập tức quay người rời đi.
“Được rồi, người đã đi rồi, giao đồ vật ra đi”.
Niếp Thanh Hồng đưa tay ra, nói.
“Phải đợi đã!”.
Lâm Chính nói.
“Anh còn đợi cái gì?”.
Niếp Thanh Hồng mất kiên nhẫn.
Lúc này, khí ý mạnh mẽ đột nhiên ập đến, sau đó từng nhóm người của Kiếm Vương Triều lao về phía này.
Người của Cuồng Đao Hải biến sắc.
Lâm Chính lớn tiếng hét.
“Bệ hạ, người của Cuồng Đao Hải bắt cóc con, cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa, xin hãy cứu con!”.