Lâm Chính hét lên làm đám người của Cuồng Đao Hải sững sờ.
Cùng lúc đó, Quốc Vương nổi giận gào lên.
“Quả nhiên đúng như trẫm dự liệu! Cuồng Đao Hải, các người dám nhắm đến Thiên Tuyển Diệp Hoa! Hôm nay, trẫm sẽ đích thân tiễn các người lên đường!”.
Sau đó, khí ý dồi dào như nước lũ lan về phía này.
Quốc Vương và cao thủ của Kiếm Vương Triều cầm kiếm ập tới.
“Không hay! Trúng kế của thằng nhóc này rồi!”.
Cố Húc biến sắc, vội hét lên: “Mau cướp Thiên Tuyển Diệp Hoa trong tay hắn, rời khỏi nơi này!”.
Niếp Thanh Hồng nghe vậy vội vàng xông về phía Lâm Chính, ra tay định cướp.
Một giây sau, một luồng sức mạnh tinh thuần ập đến, đánh bật cô ta ra.
Niếp Thanh Hồng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay ra ngoài, đâm gãy mấy thân cây to, ngã mạnh xuống đất.
“Khốn kiếp!”.
Cố Húc nổi giận, rút đao chém về phía Lâm Chính.
Đao khí cuồng ngạo giống như sóng lớn ập đến, không thể chống đỡ.
Lúc này, một luồng kiếm khí dài trăm trượng lan tới, đánh tan đao khí của Cố Húc.
Cố Húc bị ép lùi lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Quốc Vương và những người khác đã giết đến nơi.
“Đánh!”.
Cố Húc cắn răng, dẫn người xông lên.
“Không biết tự lượng sức!”.
Quốc Vương lạnh lùng hừ, cơ thể béo mập lại vô cùng linh hoạt, xông về phía Cố Húc chém giết.
Hiện trường bùng nổ chiến tranh, ngay lập tức đao quang kiếm ảnh, máu thịt bay tung tóe.
Lâm Chính vội vàng nhân lúc hỗn loạn chạy thoát.
“Đừng hòng chạy!”.
Người của Cuồng Đao Hải còn định ngăn cản nhưng bị người của Kiếm Vương Triều chặn lại.
“Bảo vệ điện hạ!”.
“Điện hạ, hãy mau chóng rời đi, để chúng tôi xử lý đám gian tặc này!”.
Cao thủ của Kiếm Vương Triều hô lên, chặn người của Cuồng Đao Hải ở bên ngoài.
“Các người bảo vệ Thái tử có công, sau chuyện này bản Thái tử nhất định sẽ trọng thưởng cho các người!”.
Lâm Chính hét lên, quay đầu bỏ chạy.
“Không được thả hắn đi! Quốc Vương, mọi người bị lừa rồi, người đó đã lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa của mọi người, không phải chúng tôi!”.
Cố Húc vội vàng hét lên, vẻ mặt khó coi, còn định giải thích.
Nhưng sao Quốc Vương có thể dễ dàng tin ông ta?
“Đợi trẫm diệt các người rồi sẽ bắt Thái tử, điều tra tung tích của Thiên Tuyển Diệp Hoa!”.
Quốc Vương quát, cầm kiếm chém.
Mặc dù Cố Húc không phải đối thủ của ông ta, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt chống đỡ.
Còn Lâm Chính thì đã nhân lúc hai bên chém giết mà chạy trốn.
Lâm Chính nhắm thẳng tới khu rừng nhỏ, chạy nhanh về phía đó.
Đế Nữ đã vạch sẵn con đường chạy trốn, chỉ cần xuyên qua khu rừng này đến đường lớn là có thể gặp được Đế Nữ, lúc đó sẽ có thể rời khỏi Kiếm Vương Triều dọc theo đường lớn.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chặn đường đi của Lâm Chính.
Nhìn lại thì hóa ra là Niếp Thanh Hồng!
Niếp Thanh Hồng chém tới một đao, đao ảnh chém nứt mặt đất, một đường rãnh thật sâu hiện ra trước mặt anh.
Lâm Chính dừng bước, nhìn về phía trước.
“Giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra đây, tôi có thể đại phát từ bi tha cho anh một mạng!”.
Niếp Thanh Hồng cầm trường đao, lạnh lùng nói.
“Chuyện này e là phải xem bản lĩnh của cô rồi”.
Lâm Chính lắc đầu cười nhạt.
“Xem bản lĩnh của tôi? Tên vô dụng không biết tự lượng sức! Chẳng lẽ anh chưa thấy thủ đoạn của tôi sao? Anh không phải là đối thủ của tôi, mau giao Thiên Tuyển Diệp Hoa ra!”.
Niếp Thanh Hồng lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.
Niếp Thanh Hồng không muốn nhiều lời, hét lên một tiếng, cầm đao chém tới từ xa.
Vút!
Một đao ảnh màu vàng lan ra từ trên thân đao của cô ta, thế như chẻ tre chém về phía đầu Lâm Chính.
Vù!
Đao ảnh đánh trúng đầu anh, vang lên tiếng động nặng nề.
Đao ảnh hóa khí tan biến.
Còn Lâm Chính thì lại không tổn hại gì, không hề bị thương…
“Cái gì?”.
Niếp Thanh Hồng sửng sốt.
“Tôi từng thấy thủ đoạn của cô, nhưng thủ đoạn của tôi thì cô lại chưa từng thấy!”.
Lâm Chính rút kiếm Thái Tử ở thắt lưng ra, bình tĩnh nói: “Cô nghĩ tôi không phải là đối thủ của cô thật sao?”.
Vù…
Trường kiếm chém nghiêng xuống đất, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như nước.
Kiếm ý dày đặc lan tràn khắp khu rừng.
Niếp Thanh Hồng kinh hãi, vô thức lùi lại nửa bước.