“Cô muốn trở thành người của tôi, đợi sau này liên minh Thanh Huyền lớn mạnh thì cô sẽ tìm cách để Kiêm Vương Triều và liên minh Thanh Huyền chiến đấu. Như vậy cô sẽ lợi dụng tôi để tấn công Kiếm Vương Triều, để báo thù việc quốc quân trước đây đã hại toàn bộ gia đình cô đúng không?”, Lâm Chính cười nói.
Đế Nữ im lặng một hồi lâu rồi đứng dậy: “Không hổ danh là Lâm minh chủ, quả nhiên là giỏi quan sát, tôi xin bái phục”.
“Cô bỏ ý định đó đi. Chuyện đã giải quyết từ này tôi và cô đường ai nấy đi. Yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho bố mẹ cô. Nhưng sau khi chữa khỏi thì bảo họ lập tức rời khỏi liên minh Thanh Huyền”.
Lâm Chính nói xong quay người rời đi. Đế Nữ bặm môi, không nói thêm gì. Cô ta biết sau này đến cơ hội làm bạn với Lâm Chính cũng không có nữa.
Về tới liên minh Thanh Huyền, Lâm Chính lập tức bế quan. Có được Thiên Tuyển Diệp Hoa, việc đầu tiên anh là làm gia công, luyện thành đan dược.
Có sự trợ giúp của loại hoa này thì vết thương băng hỏa trong cơ thể anh sẽ được ổn định, giúp anh có thêm thời gian.
Lâm Chính tăng ca luyện đan, cho thêm nguyên liệu của Thiên Phương Thần Thạch vào trong lò luyện và dùng sức mạnh phi thăng để đốt lò.
Cứ thế ba ngày liên tiếp đan dược mới được luyện thành công.
Ục...Lò luyện phát ra âm thanh kỳ lạ, Lâm Chính vội vàng lao tới.
“Thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi”, anh lau mồ hôi, mở lắp lò ra.
Một mùi hương ngây ngất tỏa ra khắp căn phòng. Dưới đáy lò viên đan dược màu ngọc bích nằm đó. Anh cẩn thận lấy nó ra đặt trước mặt quan sát, một lúc sau anh run rẩy.
“Luyện chế hoàn hảo. Ha ha, là một lần luyện chế thành công mỹ mãn. Tốt quá rồi”.
Nói xong anh vội vàng nhét nó vào miệng và bắt đầu ngồi thiền. Và thế là anh ngồi ba ngày. Đợi đến khi Lâm Chính mở mắt ra thì hai mắt anh phát ra ánh sáng của băng và lửa.
Sức mạnh băng hỏa trong cơ thể tạm thời được Thiên Tuyển Diệp Hoa dung hòa, thế nhưng vẫn chưa được tiêu trừ hoàn toàn. Bởi vì dược tính của hoa mới chỉ phát huy được một phần, cần thêm các dược vật khác tương trợ mới có thể hoàn toàn giải phóng được hiệu quả của nó. Chỉ dựa vào Thiên Tuyển Diệp Hoa thì vẫn không thể hóa giải được vết thương đã gây ra.
“Giờ đành đợi tin tức của Ngạo Hàn Mai vậy”, Lâm Chính đứng dậy, giơ tay lên.
Rắc! Tay trái tạo ra một lớp băng, gió băng xoay chuyển trong tay anh.
Tay phải bùng lên một ngọn lửa. Đây chính là lợi lạc do Thiên Tuyển Diệp Hoa mang tới.
Có loại thuốc này hỗ trợ, giờ anh không còn phải kiêng dè sức mạnh của băng hỏa nữa. Và thời gian phát tác của sức mạnh băng hỏa cũng được kéo dài ra thêm một tháng.
Nói cách khác, Lâm Chính vẫn còn hai thắng để tìm được loại thuốc trị khỏi hoàn toàn loại bệnh này. Lâm Chính vui lắm, anh vội bước ra ngoài.
“Lâm minh chủ xuất quan rồi?”, thành chủ Nam Ly Thành nghe tin bèn tới chào hỏi.
“Ừm, giờ tốt hơn nhiều rồi”, Lâm Chính cười.
“Vậy thì tốt quá”.
“Phải rồi, Đế Nữ đâu? Vẫn còn ở liên minh Thanh Huyền chứ?”
“Đã rời đi rồi ạ”.
Thành chủ chắp tay: “Vết thương của bố mẹ cô ấy đã khỏi bảy tám phần, chỉ còn ngoài da thôi nên Đế Nữ đưa bố mẹ cô ấy tới nơi khác tìm người điều trị về tâm lý và tinh thần cho họ”.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Có tin tức của Hoa Thiên Hải và Ngạo Hàn Mai chưa?”
Nghe thấy vậy thành chủ tái mặt, bặm môi và im lặng.