Khí thế này...rõ ràng là khí thế mà trước đó hai người phải đối mặt.
“Đừng ra uy ở đây, anh chỉ giết được thuộc hạ của tôi, còn tôi giết anh thì dễ như trở bàn tay thôi”.
“Ngạo Đao Quyết”, Niếp Thanh Hồng vung đao lên và chém xuống.
Đường đao xé gió phát ra ánh sáng nhạt chém về phía Lâm Chính. Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm, kiếm Thái Tử quét một đường như đuôi rồng.
Keng! Kiếm và đao và chạm. Kiếm ý đánh tan đao ý của Niếp Thanh Hồng và ghì lên cổ cô ta.
Niếp Thanh Hồng khựng người, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Cô ta không dám tin mình đã thua Lâm Chính như vậy...
“Không thể nào..không thể”, Niếp Thanh Hồng tái mặt, không dám tin vào hiện thực.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi vùng đất này đấy”, Lâm Chính thu kiếm về, thản nhiên nhảy qua người Niếp Thanh Hồng và rời đi.
Niếp Thanh Hồng ngồi phịch ra đất nhìn thanh đao bị gãy như kẻ mất hồn. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn quay lại.
“Anh không phải thái tử”, thế nhưng Lâm CHính đã biến mất rồi.
“Bị lợi dụng rồi. Khốn nạn”.
Niếp Thanh Hồng bặm môi, quay người lao đi định hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi cô ta tới nơi thì đã phải giật mình.
Cuộc chiến đã kết thúc. Một lượng lớn người đổ tới. Còn đám người Cố Húc thì đều đã bị chết thảm.
Niếp Thanh Hồng trố mắt. Cô ta biết mọi thứ đã xong cả rồi.
“Khốn nạn”, cô ta thầm chửi rủa rồi lao về phía rừng.
Cô ta thấy tất cả là do tên thái tử giả kia hại. Cô ta phải báo thù. Phải đòi lại công bằng.
Thế nhưng cô ta không hề ý thức được rằng Lâm Chính lợi dụng đám người đó cũng là vì họ tham trước định cướp Diệp Hoa trong tay anh.
Niếp Thanh Hồng đuổi theo nhưng không tìm được Lâm Chính. Cô ta uất hận rời khỏi Kiếm Vương Triều quay về Cuồng Đao Hải.
Dựa vào lệnh của quận chủ Đế Nữ không gặp trắc trở gì. Dù sao thì người của Kiếm Vương Triều cũng không dùng điện thoại. Chuyện xảy ra ở hoàng cung vẫn chưa được truyền tới biên giới. Lúc rời khỏi Kiếm Vương Triều, Đế Nữ thở phào, mắt rưng rưng.
“Từ nay mình được giải thoát rồi”, Đế Nữ bước xuống xe nhìn Lâm Chính rồi quỳ xuống cúi đầu.
“Lâm minh chủ, cảm ơn canh, đại ơn đại đức của anh Đế Nữ không bao giờ quên”.
“Mau đứng dậy đi”, Lâm Chính vội vàng đỡ Đến Nữ dậy, mỉm cười: “Chúng ta cùng có thứ mình cần thôi mà, không cần phải cảm ơn”.
“Có thứ mình cần sao?”
Đế Nữ bặm môi sau đó nói: “Lâm minh chủ, anh cảm thấy tôi thế nào?”
Lâm Chính giật mình: “Cô đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên là đại mỹ nữ rồi. Cô hỏi tôi như vậy làm gì?”
“Lâm minh chủ còn trẻ như vậy mà đã sở hữu liên minh Thanh Huyền, trở thành bá chủ của vực Diệt Vong, giờ còn có cả Thiên Tuyển Diệp Hoa thì chẳng mấy mà bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Nếu như tôi may mắn được trở thành người của Lâm minh chủ thì sẽ được hưởng ánh hào quang của anh”.
“Nếu Lâm minh chủ không chê thì sau này tôi sẽ là người của anh, sẽ phục vụ anh”, Đế Nữ cung kính nói
Lâm Chính nghe thấy vậy thì dở khóc dở cười.
“Cô gái, cô không cần phải như vậy. Mặc dù Thiên Tuyển Diệp Hoa là kỳ hoa nhưng dựa vào nó để bước vào cảnh giới Thần Tiên Lục địa thì không hề đơn giản. Có hi vọng nhưng không lớn. Huống hồ...tôi lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa là để chữa bệnh”.
“Chữa bệnh sao?”, Đế Nữ giật mình.
“Đúng vậy, cô không biết chứ tôi mắc bệnh lạ, cần loại hoa này chứ không phải để tu luyện vì vậy cô đừng hi vọng vào tôi”.
“Hơn nữa, tâm sự của cô tôi cũng nhận ra. Cô không hề muốn phục vụ tôi mà vì muốn lợi dụng tôi báo thù cho nhà họ Cẩm có đúng không”, Lâm Chính nheo mắt.
Đế Nữ tái mặt khi nghe thấy vậy