TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 123: Lam Lăng kỳ quái

"Lưu lão, ngài còn nhớ đến con ạ!" Dương Minh nhìn thấy Lưu Duy Sơn nhận ra mình, vô cùng cao hứng.

"Ừ, nhớ rõ nhớ rõ, ta đến Đằng Trung để giải quyết việc riêng, không tiếp xúc với nhiều người lắm, cho nên rất có ấn tượng với con!" Lưu Duy Sơn cười nói: "Tiểu hỏa tử, con chạy đến Tùng Giang làm gì?"

"Ha ha, con vốn là người Tùng Giang mà, con vừa thi đại học xong, chuẩn bị vào đại học Tùng Giang!" Dương Minh cười nói.

"Người thuê phòng là con?" Lưu Duy Sơn hỏi.

"Đúng vậy, con và bạn gái con!" Dương Minh chỉ vào Lam Lăng nói.

"Tốt, rất tốt, tiểu cô nương này lớn lên rất xinh đẹp đây!" Lưu Duy Sơn cười nói: "Đi thôi. Đến nhà của ta trước đi. Ta đi lấy chìa khóa!"

"Này, các người có phòng rồi còn đi thuê làm gì?" Bác gái nhìn thấy Dương Minh tự nhiên quen biết với chủ phòng, có chút không thích, phỏng chừng mối làm ăn này không làm được.

"Cám ơn bà, tôi và nó quen biết nhau, sẽ không phiền bà!" Lưu Duy Sơn có chút ngượng ngùng nói.

"Vậy thì tôi nói luôn, tiền đặt cọc 50 đồng khi nãy tôi sẽ không trả lại!" bác gái cũng khôn muốn mất cả chi lẫn chài.

Dương Minh cũng biết chuyện hắn quen biết với Lưu Duy Sơn dù rất tự nhiên, nhưng đối với những người kinh doanh như bà mà nói thì lại không tốt, cho nên cũng không so đo, gật đầu: "Được rồi, không trả cũng không sao, cô cũng bận rộn nữa ngày rồi."

Bác gái nghe xong, lúc này mới hài lòng rời đi, nhưng từ đây ngồi xe đi phải mất một đồng!

"Lưu lão là giáo sư của đại học Tùng Giang?" Dương Minh vừa nãy nghe bà kia giới thiệu.

"Đúng vậy, ta dạy ở đây." Lưu Duy Sơn nói: "Con đến Đằng Trùng du lịch?"

"Cũng không phải vậy, mà là bạn của con, Trương Tân" Dương Minh chỉ vào Trương Tân nói: "Ba của hắn kinh doanh đá quý. Đi Đằng Trùng cược thạch, con đi theo để giúp vui."

"Ha ha, thì ra là thế!" Lưu Duy Sơn cười nói: "Ta còn tưởng con muốn kinh doanh ngành nghề này chứ."

"Không dám nố dối ngài, con cũng có quyết định này!" Dương Minh cũng không dấu diếm, bởi vì nếu có được Lưu Duy Sơn ủng hộ, tin tưởng rằng sinh ý của mình sẽ phất lên rất nhanh" Con muốn kiếm một chút tiền đóng học phí."

"Rất tốt, một ý tưởng rất tốt" Lưu Duy Sơn gật đầu: "Ta cũng có chút nghiên cứu về phương diện ngọc thạch này, nếu con có vấn đề gì có thể tìm ta."

Theo Lưu Duy Sơn đến nơi, lão mời mọi người vào phòng, dặn dò người hầu đi pha trà. Dương Minh cẩn thận đánh giá khắp nơi, nơi này vừa được dọn dẹp lại, cách trang trí vô cùng tốt, vô cùng cổ hương cổ sắc.

"Chuẩn bị đăng kí ngành nào?" Lưu Duy Sơn uống một ngụm trà xong rồi hỏi.

"Vẫn chưa nghĩ đến, đang chuẩn bị thương lượng với người nhà." Dương Minh đáp.

"Ừ, ta dạy lịch sử, đây là chuyên ngành của ta. Nếu con muốn học thuật thì cứ việc. Nhưng quá trình học sẽ không dễ dàng!" Lưu Duy Sơn nói: "Cùng cha mẹ nghiên cứu một chút cũng đúng! Còn con tiểu tử?" Lưu Duy Sơn hỏi Trương Tân.

"Con chuẩn bị học quản trị kinh doanh, nhà con kinh doanh, sau khi tốt nghiệp có thể giúp gia đình!" Trương Tân cũng không phải lựa chọn, Trương Giải Phóng đã thu xếp hết cho hắn.

"Ừ, ngành quản trị kinh doanh của đạo học Tùng Giang cũng rất tốt!" Lưu Duy Sơn gật đầu: "Đi, chúng ta đi xem phòng một chút!"

Lưu Duy Sơn cầm theo cái chìa khóa, đi đến một căn nhà đối diện.

"Gần như vậy sao?" Dương Minh có chút kinh ngạc.

"Ừ, cửa đối diện…ài…" Lưu Duy Sơn không khỏi thở dài, khiến cho Dương Minh cảm thấy tò mò.

Trên lầu 3, Lưu lão mở một cánh cửa bên trái, làm cho Dương Minh giật mình hơn là, trong phòng mặc dù bố trí theo phong cách cổ, nhưng đồ vật bên trong phòng hình như rất mới, tựa hồ như chưa có người ở qua.

"Sao mới vậy ạ? Phòng này trước kia không ai ở sao?" Dương Minh có chút tò mò.

"Ồ, phòng này vốn dành cho đứa con chuẩn bị kết hôn, nhưng…" Lưu Duy Sơn nói đến đây, lắc đầu: "Quên đi, chuyện quá khứ. Không nói."

Dương Minh hiển nhiên không hiểu Lưu lão có ý gì. Cho đứa con chuẩn bị kết hôn? Vậy là con của lão? Chẳng lẻ còn có phòng tốt hơn phòng này? Bất quá Dương Minh thấy Lưu lão không muốn nói, nên cũng không hỏi.

"Nhà bếp, máy nước nóng, đồ dùng trong nhà đều có" Lưu Duy Sơn giới thiệu: "bởi vì trường học đầu tư, cho nên không cần lo tiền điện và tiền khí đốt không cần phải trả. Chỉ có tiền nước và tiền gas là tự trả. Có thể câu dây mạng về nhà, một tháng 80 đồng."

"Nơi này rất tốt, con rất hài lòng" Dương Minh gật đầu: "Chúng ta kí hợp đồng."

Lưu Duy Sơn cười cười, khoát tay nói: "Lý hợp đồng cái gì. Con cứ ở đây đi. Coi như trông nó giúp ta. Bằng không thì ta cũng phải đến đây dọn dẹp."

"Lưu lão, ý ngài là không cần cho thuê?" Dương Minh sửng sốt: "Như vậy làm sao được?"

"Con cứ đưa cho ta bản phôto chứng minh thư nhân dân là được, ta làm cho con một cái giấy thông hành" Lưu Duy Sơn nói: "Tiền thì quên đi, con xem ta quan tâm đến 800 đồng sao, mướn một người về đơn giản chỉ là tìm người giúp ta coi chừng căn phòng này thôi!"

"Cái này…" Dương Minh có chút không hiểu, mình và Lưu lão chỉ là gặp nhau một lần, sao lại cho mình ở miễn phí?

"Ha ha, con không cần suy nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác đâu" Lưu Duy Sơn nhìn thấy Dương Minh chần chừ, lập tức hiểu ý hắn: "Đơn giản là ta chỉ muốn tìm một ngưởi tin tưởng, để căn phòng này không bị cũ nát. Bất quá ta cũng nói trước, nếu các con làm cho căn phòng này bừa bãi lên, ta phải đuổi các con ra! Không cần ký hợp đồng, cũng không đòi tiền, thật là tốt, ta tùy thời có thể sử dụng quyền lợi chủ phòng."

"Lưu lão, ngài yên tâm, cam đoan sẽ không thay đổi bộ dáng của căn phòng!" Dương Minh nghe xong, gật đầu. Lưu Duy Sơn là một người có danh tiếng, chắc sẽ không lừa gạt mình.

Dương Minh và Lam Lăng đi xem một vòng, cành xem càng hài lòng, nơi này quả thật nhòn giống như mới bố trí vậy! TV, máy giặt, điều hòa, tủ lạnh, mọi thứ đồ dùng trong nhà đều đầy đủ.

Hài lòng đồng thời cũng tự hỏi, tại sao con của Lưu Duy Sơn lại không ở đây?

Trong phòng ngủ, một tấm ảnh chụp kết hôn đã hấp dẫn sự chú ý của Dương Minh, một người con trai có vài nét giống như Lưu Duy Sơn, đang ôm cô gái tuy không đẹp nhưng nhìn rất hiền, hai người đều cười rất tươi.

Dương Minh phỏng chừng, đây có thể là con trai và con dâu của Lưu Duy Sơn. Bất quá Dương Minh càng thêm kì quái, ảnh chụp ở đây, tại sao không ở đây?

Đang suy nghĩ, thấy Lưu Duy Sơn và Trương Tân đi đến, lão nhìn thấy Dương Minh đang xem tấm ảnh trên tường, thở dài: "hạ tấm ảnh xuống đi, không cần treo, cũng không biết bọn họ có quay về không?"

Dương Minh cũng không nói gì, bởi vì lời nói của Lưu Duy Sơn, Dương Minh cũng không hiểu, chỉ nói: "Được, lát nữa con sẽ hạ xuống!"

"Được, ta có chút không thoải mái, phải về trước, chìa khóa giao cho các con! Lúc rãnh đến làm khách chỗ ta!" Sắc mặt Lưu Duy Sơn không tốt lắm: "Giấy thông hành 2 ngày nữa mới có, 2 ngày nay các con muốn qua lại cửa bảo vệ thì cứ tìm ta."

"Được, Lưu lão, ngài ổn không? Dương Minh quan tam hỏi.

"
Không có gì, lớn tuổi rồi, nhớ lại chuyện cũ có chút thương tâm! Ta đi đây!" Lưu Duy Sơn khoát tay, rồi đi ra ngoài.

Lưu Duy Sơn đi rồi Trương Tân mới nhỏ giọng: "
Lưu lão tiên sinh này cứ lẩm bẩm gì đó? Phòng này không đòi tiền?"

Dương Minh cũng lắc đầu: "
Có lẻ đúng như lời lão nói, lão thật sự không cần tiền thuê phòng, chuyện này có thể hiểu được, nhưng vẻ mặt của lão hôm nay có chút kì quái."

"
Ừ, tao cũng thấy vậy, nhất là khi nhắc đến con, lão càng kì lạ hơn." Trương Tân cũng hết sức đồng ý.

"
Có thể là lão và con trai có mâu thuẫn gì đó, rồi cãi nhau, con trai lão mới không ở đây?" Dương Minh đoán.

"
Cũng có thể, hoặc là xuất cảnh rồi? Ai mà biết được" Trương Tân nói: "Mặc kệ, bất quá hôm nay kinh doanh có lời rồi, không tốn một đồng mà lại có được một căn phòng tốt như vậy! Thật hâm mộ."

"
Quên đi, mày mắng nữa tao đập!" Dương Minh lắc đầu: "Được rồi, Lam Lăng, em cảm thấy nơi này thế nào? Hả? Lam Lăng? Sao không nói gì vậy?"

Giờ phút này, Lam Lăng đang ngẩn người ra nhìn bức hình trên tường!

"
Lam Lăng, em sao vậy? Sao ngẩn người rồi? Dương Minh kì quái hỏi.

Đọc truyện chữ Full