"Hai người này hình như em đã gặp qua!" Lam Lăng cau mày, đăm chiêu một chút rồi nói.
"Em gặp qua?" Dương Minh nghe xong có chút ngạc nhiên hỏi.
"Cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng mà không nghĩ ra" Lam Lăng lắc đầu, cười nhợt nhạt, khôi phục lại vẻ mặt cực kì đáng yêu: "Quên đi, không nghĩ đến nó nữa, gỡ nó xuống đi."
Dương Minh gật đầu, trên đời này, những người nhìn quen mắt rất nhiều, không cần phải hỏi rõ ràng. Tìm một cái ghế, cùng Trương Tân leo lên tháo nó xuống cho vào ngăn tủ.
Lam Lăng là một cô gái sạch sẽ, đầu tiên lau bụi trong phòng đi, sau đó vào dọn dẹp toilet, phòng tắm cũng chà rửa một lần.
Buổi tối Dương Minh phải về nhà, không thể ở lại đây, cho nên dặn dò Lam Lăng chú ý an toàn, có việc gì cứ gọi điện. Bởi vì có mua điện thoại từ Vân Nam cho nàng, ở chổ này gọi điện thoại, cũng không tốn nhiều tiền lắm.
Ra khỏi tiểu khu, Trương Tân nhịn không được cười nói: "Dương Minh, chỗ này đúng là kim ốc tàng kiều a!"
"Mẹ kiếp, sao, hâm mộ hả, nếu hâm mộ thì cứ đi tìm bạn gái, tao thấy cha mày là người đầu tiên hưng phấn đó, chắc sẽ dẫn mày đi tìm một chỗ giống như vậy!" Dương Minh nhìn Trương Tân, tiểu tử này giả mù sa mưa.
Quả nhiên, Trương Tân vừa ghe, lập tức đau khổ đáp: "Quên đi, mày cũng biết con người tao, không có tính chất bình tĩnh, người nào có thể theo tao. Tao chỉ thích tình một đêm thôi, như vậy có nhiều kích thích hơn!"
"Quên đi, tao không thích đàn bà của mình lên giường với người khác, không muốn có tố chất tâm lí không tốt" Dương Minh đối với phương diện này dường như rất truyền thống, mặc dù Dương Minh cũng có xử nữ tình kết, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận gái mất trinh. Cái quan trọng hắn muốn chính là, nàng sau này ở một chỗ với mình cho đến chết, một lòng một dạ với mình.
"Đúng rồi, trở về rồi, mày muốn giải quyết với Trần Mộng Nghiên thế nào?" Trương Tân nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng: "mày không phải muốn bắt cá hai tay chứ?"
"Đừng nói nữa, nhắc đến là tao lại đau đầu" Dương Minh nhún vai: "Chuyện này còn không phải do mày? Nếu không ra ngoài kiếm gái thì làm sao mà có vợ mang về!"
"Tìm gái thì sao, tìm nhiều như vậy sao tao vẫn chưa gặp người nào dẫn về nha hả!" Trương Tân cười cười nhìn Dương Minh: "Tao thấy mày là người đầu tiên."
"Đó là mày không phát hiện, rất nhiều vợ của các ông chủ đều xuất thân từ thanh lâu!" Dương Minh nghĩ đến các cuốn tiểu thuyết trên mạng.
"Mấu chốt là mày không phải là ông chủ lớn!" Trương Tân lắc đầu: "Cũng không biết mày nghĩ cái gì, Lam Lăng mặc dù đáng yêu, nhưng mày lại chẳng biết cái gì về người ta thì đã mang người ta trở về…quên đi, tao không nói nữa, đây là mày tự quyết định!"
"Tao quyết định cái gì. Rõ ràng là do mày khơi chuyện! Chuyện này mày đừng nói với Trần Mộng Nghiên, để tao nghĩ cái đã!" Dương Minh nói.
"Tao là người nói nhiều vậy sao? Mày yên tâm, tao sẽ dấu giúp mày!" Trương Tân vỗ ngực nói.
Lúc về đến nhà, đã là 6 giờ. Cha mẹ của Dương Minh cũng đã làm về, nhìn thấy Dương Minh, hết sức mừng rỡ.
"Đại Minh, phơi nắng đen rồi hã!" Dương Đại Hải vỗ vỗ bả vai con mình: "Sao, đi chơi vui không?"
"Cũng vui ạ, sau này kiếm được nhiều tiền, con sẽ dẫn 2 người đi đến đó chơi, cảnh sắc nơi đó cũng rất đẹp!" Dương Minh cười, đem túi hành lí đặt trên mặt đất.
"Tốt tốt, chờ sau này Đại Minh đi làm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, đến phiên 2 chúng ta hưởng phúc!" Dương mẫu cao hứng nói, cha mẹ nào nghe vậy mà không vui chứ!
"Mẹ nó ơi, bà muốn sau này giữ luôn tiền lương của con trai ah?" Dương Đại Hải nhìn Dương mẫu một cái nói: "Bây giờ sinh viên gặp rất nhiều khó khăn. Rất nhiều đứa phải ngồi ở nhà chờ việc, cho dù có việc làm rồi, thì cũng bắt đầu giai đoạn thực tập, tiền lương cũng rất thấp!"
"Haha, tôi nói là nói vậy thôi. Sau này con mình còn phải có bạn gái, tiêu dùng cũng rất nhiều, chúng ta sao có thể cầm tiền của con chứ!" Dương mẫu hiển nhiên hiểu được đạo lý trong đó: "chúng ta mỗi tháng phải trợ cấp cho nó mới được!"
"Đó là đương nhiên, nếu bà muốn nhanh có cháu bế, vậy thì phải cho nhiều tiền một chút. Bây giờ là năm đầu, không có tiền thì con gái làm sao thích!" Dương Đại Hải cũng gật đầu.
"Ba, mẹ! Hai người nói cái gì vậy, vài ngày nữa con có thể kiếm ra tiền, 2 người cũng không cần cực khổ như vậy, muốn dùng thì cứ dùng, không cần phải tiết kiệm, tiền học phí con có thể lo được mà!" Dương Minh nói.
Hắn quyết định nói đơn giản về công việc kiếm tiền của mình. Dù sao cũng không thể nói rõ, vì dị năng của hắn rất quỷ dị, hắn sợ ba mẹ không chịu nổi.
"Vài ngày nữa con có thể kiếm tiền? Chuyện gì?" Dương mẫu kỳ quái hỏi, Dương Đại Hải cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Là thế này, con tính ngày nghỉ sẽ ra ngoài làm công, cần công kiệm học!" Dương Minh nói.
"Đi ra ngoài làm công? Cần công kiệm học?" Dương mẫu sửng sốt, lập tức lo lắng hỏi: "Vậy… vậy con làm gì? Có nắm chắc không? DẠo này mẹ xem báo thấy có vài ông chủ xấu xa bốc lột người làm công, có khi làm mấy tháng liền cũng không trả tiền công! Con cũng đừng mắc mưu nha!"
"Đúng vậy, Đại Minh, con cũng phải cẩn thận, xã hội bầy giờ rất nhiều kẻ lừa đảo." Dương Đạ Hải lo lắng nói: "Còn nghe nói phải làm rất nhiều chuyện phạm pháp, con phảo cận thận a!"
"Ba, mẹ đừng lo lắng, làm gì có mấy chuyện dọa người như vậy" Dương Minh cười nói: "Người ta làm nhiều như vậy vẫn chưa có việc gì"
"Con và người ta không giống nhau, con không có kinh nghiệm xã hội, tuổi còn nhỏ!" Dương Đại Hải lập tức đáp lời.
"Ba, người nghe con nói trước đi, con muốn đi làm cho công ty của chú Trương, là ba của Trương Tân" Dương Minh giải thích: "Con đã nói với nó, sau này đi làm cho công ty của ba nó."
"Ba của Trương Tân? Không phải công ty đá quý sao? Con đi làm gì?" Dương mẫu kì quái hỏi: "Người ta muốn tìm nhân viên bán hàng nam?"
"Mẹ!" Dương Minh dở khóc dở cười: "Con của mẹ chỉ làm một nhân viên bán hàng thôi sao, không thể làm gia công mỹ nghệ khác để sống à?"
"Gia công mỹ nghệ? Con không hiểu biết đá quý, con có thể làm gì?" Dương mẫu khó hiểu hỏi.
"Lần này con đi du lịch ở Vân Nam, con phát hiện ra mình có thiên phú tại phương diện ngọc thạch, cho nên con muốn là việc này." Dương Minh nói: "Ngay cả chú Trương cũng nói con có ánh mắt rất tốt."
Lời nói nửa thật nửa giả của Dương Minh làm cho cha mẹ hắn yên tâm, dù sao cũng là công ty của bạn học, không thể xảy ra chuyện phiền toái gì được.
"Vậy được, con phải học tốt, chăm chú công việc, người ta trả công bao nhiêu tiền, nhiều ít, con cũng không được than phiền!" Dương Đại Hải dặn dò.
"Con biết rồi!" Dương Minh tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cớ này. Dù sao dùng dị năng kiếm tiền cũng không thể nói ra được.
Buổi tói, sau khi dùng cơm xong, Dương Minh đem túi du lịch mở ra, lấy lễ vật mua từ Vân Nam: "Ba, mẹ, đây là mua cho 2 người!"
"Ai nha, về là tốt rồi, còm mua cái gì nữa!" Dương mẫu mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt xuất hiện cụ nười sáng lạn.
"Đây là một ít đặc sản cùng tiểu thủ công cả Vân Nam, không đáng giá bao nhiêu tiền, con mua để tặng hai người, là tâm ý của con" Dương Minh nói: "Đây là 2 bao cá mồi lớn, mùi vị cũng không tệ!"
"Tốt rồi, mẹ và cha con sáng mai sẽ nếm thử!" Dương mẫu cười nói.
Buổi tối, Dương Minh online Yahoo.
Nữ giáo viên dã man: Có onl không? Chơi đấu địa chủ với tôi.
Nữ giáo viên dã man: Nói chuyện.
Nữ giáo viên dã man: không có ở đây?
Nữ giáo viên dã man nhắn lại hơn 10 tin, nội dung khác nhau.
Còn có mấy tin nhắn của Ta là đại minh tinh, đều là những câu vô nghĩa, đại loại như: "Có ở đó hay không?" vân vân và vân vân. Dương Minh trực tiếp bỏ qua.
Nhưng làm cho Dương Minh kích động nhất chính là cái nick" tiểu Nghiên", cũng chính là Y!H của Trần Mộng Nghiên.
Tiểu Nghiên: Dương Minh, mình là Trần Mộng Nghiên. Nghe nói cậu đi Vân Nam chơi phải không? Nhớ mua quà về cho mình nha!
Nhìn tin nhắn của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh không biết là nên vui mừng hay nên buồn phiền. Đây là lần đầu tiên nàng xưng là Mộng Nghiên trước mặt hắn, cái này nói rằng, nàng đã không xem hắn là người ngoài!
Hơn nữa, Trần Mộng Nghiên cũng không đề cập đến vấn đề đó, nói cách khác, có thể nàng đổi ý, hơn nữa còn có một câu mang ý nghĩa đẹp đẽ" Nhớ mua quà cho mình nha!" Hoàn toàn giống ngữ khí làm nũng.
Điều này làm cho Dương Minh không biết nên làm thế nào cho đúng, nếu đổi lại là mấy ngày trước, có lẽ hắn sẽ mừng như điên, nhưng bây giời thì sao? Mình đã có Lam Lăng, tất cả đã khác đi, mặc dù mình vẫn còn rất thích Mộng Nghiên, nhưng không có biện pháp ở chung với nàng một chỗ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 124: Tin nhắn của Mộng Nghiên
Chương 124: Tin nhắn của Mộng Nghiên