Chu Giai Giai không hề giận hành vi của Dương Minh, ngược lại rất tình nguyện được như vậy. Dù sao nếu vừa nãy Chu Giai Giai phản ứng mạnh, Dương Minh cũng không thể đạt được, dù cho đạt được cũng không thể nào hôn lâu như thế.
Chu Giai Giai đỏ mặt về khoang của mình, ngồi bên cạnh Vương Tuyết, ngơ ngơ ngác ngác ở đó, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười, điều này làm Vương Tuyết khó hiểu. Cô bé này sao thế? Đi ra ngoài một lát, về liền ngây ngốc?
"Này, Giai Giai, bạn sao thế?" Vương Tuyết nhỏ giọng nói.
"." Chu Giai Giai căn bản không nghe thấy lời Vương Tuyết nói, vẫn ngồi ngây ra đó.
"Giai Giai?" Vương Tuyết lại kêu một tiếng.
"." Vẫn không nghe thấy.
"Giai Giai, bạn rốt cuộc làm sao thế?" Vương Tuyết đẩy đẩy Chu Giai Giai.
Lúc này Chu Giai Giai mới có phản ứng, có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tuyết: "A? Vương Tuyết, có chuyện gì à?"
"Chuyện gì là chuyện gì. Mình hỏi bạn làm sao thế" Vương Tuyết trách: "Giai Giai, bạn sao lại ngu ngu như vậy, còn ngồi một chỗ mà cười"
"A? Mình cười à? Hì hì" Chu Giai Giai nhìn Vương Tuyết, cười nói.
"??" Vương Tuyết sợ hãi: "Giai Giai, bạn điên à?"
"Không có. mình chỉ là đang rất vui. ha ha" Chu Giai Giai lại như trước.
Vương Tuyết lắc đầu, Điền Đông Hoa đang ngồi bên cạnh, Vương Tuyết cũng không tiện nhiều lời, đợi về ký túc rồi hỏi vậy.
Hôm nay chiếu phim bom tấn của nước ngoài Dương Minh không hứng thú với phim này lắm. Hơn nữa hai người đến đây không đơn thuần là xem phim, chỉ là cảm nhận hiệu quả của rạp 3D, còn lại lén lút làm những chuyện mà các đôi yêu nhau có thể làm.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên triền miên một lát, đôi tình nhân yêu nhau say đắm luôn không muốn xa rời đối phương. Cho nên đến tận khi hết phim, hai người cũng không ai biết nội dung phim là gì.
Sau khi phim kết thúc, Trương Tân trực tiếp kéo Triệu Tư Tư đi thuê phòng. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên hiển nhiên chưa phát triển đến mức như bọn họ. Hai người mới làm lành, trực tiếp đi thuê phòng đúng là không thích hợp. Chuyện gì cũng phải từng bước một, sẽ có ngày nước chảy thành sông.
Lúc này Dương Minh coi như đã hết men rượu, vì vậy cùng Điền Đông Hoa đến quán lẩu lấy xe, về trường.
Lần này không có bọn Trương Tân, Chu Giai Giai không có lý do gì ngồi xe Dương Minh nữa. Hơn nữa vừa nãy còn xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên càng không tiện ngồi.
Nhưng đang lúc Chu Giai Giai định lên xe Trương Tân do Điền Đông Hoa lái, Trần Mộng Nghiên lại gọi: "Chu Giai Giai"
"A? Có chuyện gì vậy?" Chu Giai Giai giật mình, vội vàng quay đầu lại.
"Lại đây, chúng ta đi một xe" Trần Mộng Nghiên nhiệt tình gọi. Thực ra nàng muốn nhanh giải quyết chuyện Dương Minh hôn lầm, tránh cho ảnh hưởng lan rộng.
"Mình? Đi cùng?" Chu Giai Giai ngạc nhiên, không nghĩ ra mình đang không có lý do ngồi xe Dương Minh, bây giờ Trần Mộng Nghiên lại tìm cho nàng một lý do.
Thấy Trần Mộng Nghiên gật đầu, Chu Giai Giai mới cẩn thận đi tới, ngồi vào trong xe Dương Minh, ngồi em, giống như một tiểu thiếp bị chồng mắng vậy.
Trần Mộng Nghiên chủ động ngồi ở ghế sau, ngồi cùng với Chu Giai Giai. Điều này làm Chu Giai Giai hơi sợ.
"Giai Giai, xin lỗi." Đầu tiên Trần Mộng Nghiên chủ động xin lỗi. Không có cách nào, ai bảo bạn trai mình gây họa.
"A? Mộng Nghiên, bạn sao phải xin lỗi mình?" Trần Mộng Nghiên đột nhiên nói xin lỗi, làm Chu Giai Giai có chút sững sờ. Nếu Trần Mộng Nghiên gọi nàng là Giai Giai, vậy nàng cũng thân mật gọi Trần Mộng Nghiên là Mộng Nghiên.
"Dương Minh vừa nãy không cẩn thận coi bạn là mình, cho nên. bạn không nên để ý" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nói: "Mình hy vọng bạn có thể tha thứ cho anh ấy. Đừng bắt anh ấy chịu trách nhiệm, có được không?"
"Cái này." Chu Giai Giai không biết làm sao. Mình cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt Dương Minh chịu trách nhiệm.
Trần Mộng Nghiên thấy Chu Giai Giai không tỏ thái độ, vẻ mặt hơi cổ quái. Nàng sốt ruột, vội vàng giải thích: "Giai Giai, bạn cũng biết Dương Minh rất lỗ mãng, bạn đừng làm khó dễ Dương Minh, có được không?"
Chu Giai Giai lúc này mới có phản ứng. Thì ra Trần Mộng Nghiên đúng là xin lỗi mình. Chu Giai Giai thiếu chút nữa thốt ra câu mình không có vấn đề gì, không truy cứu. Chẳng qua nàng lại nghĩ nếu mình tỏ thái độ nhanh như vậy, rất dễ làm cho Trần Mộng Nghiên hiểu lầm. Hơn nữa nếu mình ra vẻ ủy khuất một chút, có khi sẽ chiếm được cơ hội làm Trần Mộng Nghiên đồng tình.
"Mình nên làm gì như thế nào." Chu Giai Giai trầm ngâm một chút.
"Mình. mình sẽ bảo Dương Minh xin lỗi bạn. Bạn thấy có được không?" Trần Mộng Nghiên cũng không biết nên bồi thường Chu Giai Giai như thế nào. Nếu người khác hôn mình, chắc mình đã sớm tức điên lên rồi.
"Mình không biết. mình cho đến bây giờ chưa gặp chuyện này bao giờ." Chu Giai Giai lắc đầu ủy khuất nói.
Đúng thế, chuyện rùa đen này cả đời có thể gặp mấy lần. Nhưng sao hết lần này đến lần khác Chu Giai Giai lại xui xẻo như vậy? Hơn nữa người gây chuyện lại là Dương Minh, bạn trai mình. Trần Mộng Nghiên đau đầu, nếu Chu Giai Giai sau này canh cánh trong lòng, vậy phiền phức rồi.
Nếu Chu Giai Giai bởi vì chuyện này mà vương vấn trong lòng, vậy Dương Minh sẽ là tội nhân thiên cổ. Trần Mộng Nghiên thở dài một hơi, đành an ủi: "Giai Giai, mình biết trong lòng bạn đang rất không thoải mái. Nhưng Dương Minh cũng không cố ý. Hay là mình bảo anh ấy mời bạn ăn cơm? Mua quà chuộc tội?"
Đây là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên xử lý chuyện này, cho nên nói chuyện cũng khó, cũng không biết nên an ủy Chu Giai Giai như thế nào, đành phải đưa ra mấy vấn đề lừa trẻ con.
"." Chu Giai Giai cũng chưa gặp chuyện này bao giờ. Cho nên khi Trần Mộng Nghiên đưa ra mấy đề xuất bồi thường ngây thơ đó. Chu Giai Giai thật đúng là đang nghĩ đến một cách bồi thương để mình có nhiều cơ hội đến gần Dương Minh. Suy nghĩ một lát, Chu Giai Giai cảm thấy lấy của người là cách ngắn hạn. Cho nên sau này nếu quả thực ở bên Dương Minh, phải qua cửa Trần Mộng Nghiên, phải làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy Dương Minh là do áy náy với mình, như vậy nàng sẽ không chỉ trích mình? Cho nên Chu Giai Giai quyết định không cần bồi thường gì hết, bỏ qua.
"Vậy. mình bỏ qua vậy?" Ý của Chu Giai Giai đúng là muốn tỏ vẻ chuyện này coi như không nhắc đến.
Nhưng Trần Mộng Nghiên nghe thấy lại giống như một câu hỏi ngược. Nàng cho rằng ý của Chu Giai Giai chính là chuyện này không thể cứ thế mà quên. Vì thế Trần Mộng Nghiên hơi nhíu mày, không thể cứ thế mà quên, vậy cô còn muốn gì? Chẳng lẽ muốn Dương Minh chịu trách nhiệm với cô sao?
"Hay là. bạn coi như mình hôn người mình thích đi. Dù sao lúc đó cũng tối om không thấy gì. Bạn nghĩ như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút?" Trần Mộng Nghiên nói ra một lý do thật buồn cười.
Chẳng qua trên thực tế Chu Giai Giai không cần coi như vậy. Dương Minh vốn là người nàng thích. Cho nên nàng không có vấn đề gì cả. Chẳng qua nghe Trần Mộng Nghiên nói như vậy, Chu Giai Giai lại có chút nghi hoặc, mình không truy cứu, Trần Mộng Nghiên còn nói như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô ấy thực sự nhìn ra mánh khóe gì đó, nên mới dùng lời này để thử mình?
Ừ, rất có khả năng. Nữ sinh trước mặt hiển nhiên rất thông minh, cho nên phải cẩn thận, đừng mắc mưu. Chu Giai Giai nghĩ như vậy.
Mà Trần Mộng Nghiên thấy Chu Giai Giai không nói gì, tưởng rằng lời của mình đả kích nàng, vội vàng xin lỗi: "Giai Giai, mình không có ý kia. Mặc dù Dương Minh không thể sánh bằng người bạn thích, nhưng anh ấy cũng rất tốt." Trần Mộng Nghiên bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nhưng nàng càng nói như vậy, Chu Giai Giai càng kinh hãi: "Anh ấy rất tốt? Đây là có ý gì? Chẳng lẽ Trần Mộng Nghiên đang đẩy mình về phía Dương Minh? Chẳng lẽ đang thử mình?"
"A. mình không có ý đó. thực ra Dương Minh cũng rất tốt" Chu Giai Giai cẩn thận trả lời, lời này của nàng cũng có hai nghĩa, cũng là để thử dò hỏi Trần Mộng Nghiên.
"Ừ. rất tốt." Trần Mộng Nghiên ngây ngốc gật đầu: "Vậy chuyện đó."
Hai cô gái thông minh không ngờ lại nói chuyện với nhau như vô gian đạo, nói một lúc lâu mà chẳng ai hiểu ý nhau. Chẳng qua chuyện xem như đã giải quyết, Trần Mộng Nghiên ít nhất biết Chu Giai Giai không truy cứu Dương Minh nữa. Chẳng qua có chút kỳ quái tại sao Chu Giai Giai lại không truy cứu? Một chút bồi thường cũng không cần?
Chu Giai Giai cũng rất khó hiểu, sao lời của Trần Mộng Nghiên như có ý gì khác? Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại giống như không phải như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 369: Hai nàng vô gian đạo
Chương 369: Hai nàng vô gian đạo