TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 370: Ba người mất ngủ

Về đến ký túc, Chu Giai Giai cẩn thận cầm bông hoa hồng trong tay, sợ không cẩn thận làm nát hoa, rất cẩn thận nhìn.

"Giai Giai, bạn rốt cuộc đang làm gì thế, sao hôm này cứ thất thần, nói lẩm bẩm vậy. Một bông hoa thôi mà, bình thường bạn nhận được đâu ít hoa?" Vương Tuyết có chút khó hiểu hỏi. Dù là Dương Minh tặng cũng không cần phải như vậy chứ. Một bông hoa thôi mà, huống hồ cũng không có ý nghĩa đặc biệt. Chu Giai Giai này đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi.

"Bình hoa đâu? Bình hoa của mình đâu?" Chu Giai Giai không để ý đến Vương Tuyết, mà nhảy dựng từ trên giường xuống, vội vàng đi tìm bình hoa của mình.

"Bình hoa của bạn? Không phải cho Miêu Miêu ở phòng bên làm ống đựng bút sao? Bạn quên rồi à?" Vương Tuyết nhắc nhở một câu.

"Ồ, đúng, hình như là vậy" Chu Giai Giai chạy ra khỏi phòng, sau đó sang phòng bên cạnh. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người phòng này, Chu Giai Giai đổ bút trong bình ra, sau đó cầm bình hoa về.

"Ách? Đó là Chu Giai Giai?" Nữ sinh giáp ở phòng bên cạnh hỏi.

"Khuôn mặt thì giống, không phải linh hồn phụ thể đó chứ?" Nữ sinh Ất nói.

"Rất có khả năng" Nữ sinh Bính lắc đầu.

Chu Giai Giai chạy vào toilet, rửa sạch bình hoa, đổ ít nước vào đó, sau đó mới về phòng ngủ, cắm bông hoa hồng vào. Vương Tuyết thấy thế không khỏi trợn mắt há mồm.

Chu Giai Giai làm xong tất cả, mới thở dài một hơi, thầm nhủ: "Mình sẽ nuôi bông hoa này"

"Nuôi? Bạn có thể nuôi được mấy ngày?" Vương Tuyết thấy vẻ si mê của Chu Giai Giai, tức giận nói: "Giai Giai, bạn đừng ngây ngốc như vậy, bạn nuôi bông hoa này được mấy ngày? Cùng lắm là hai ngày, sau đó hoa sẽ tàn"

"A? Bạn nói đúng" Chu Giai Giai vỗ đầu, cũng tự trách mình khẩn trương quá, điểm này cũng không nghĩ ra? Chu Giai Giai lắc đầu cười mình: "Vương Tuyết, vậy bạn nói làm thế nào mới để cho bông hoa không chết?"

"Không chết? Bạn cho đó là hoa yêu sao? Trừ phi bạn ép lại" Vương Tuyết dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Giai Giai, bạn đừng như vậy được không, không phải chỉ là một bông hoa thôi sao, đâu cần phải như vậy?"

"Đúng, sao mình không nghĩ ra nhỉ" Chu Giai Giai chỉ nghe thấy nửa câu đầu của Vương Tuyết, ngoảnh mặt làm ngơ với nửa câu sau: "Vương Tuyết, vậy bạn nói làm tiêu bản thế nào? "

"Bạn đến cửa hàng quà mà hỏi" Vương Tuyết bất đắc dĩ. Xem ra Chu Giai Giai này căn bản không thể khuyên bảo được nữa, vì thế xua tay đổi chủ đề: "Đúng, Giai Giai, vừa nãy Trần Mộng Nghiên tìm bạn nói chuyện gì thế? Cô ấy không phải bạn gái Dương Minh sao, tìm bạn làm gì?"

"A. không có gì." Chu Giai Giai mặc dù quan hệ rất thân với Vương Tuyết, nhưng hôm nay bị Dương Minh làm chuyện xấu hổ như vậy, nàng vẫn không tiện nói ra.

"Kỳ quái, Giai Giai, hôm nay sao bạn quái lạ như vậy" Vương Tuyết cau mày nói.

Chu Giai Giai ngơ ngác nằm trên giường, nhìn bình hoa trên đầu giường, không khỏi cười khúc khích.

Lại nói đến Dương Minh sau khi về đến phòng ngủ, Trần Phi gọi điện tới. Dương Minh có chút khó hiểu, Trần Phi hôm nay sao thế? Nửa đêm rồi sao còn gọi điện chứ?

"Alo, chú Trần ạ, có chuyện gì vậy chú?" Dương Minh kỳ quái hỏi.

"Ồ, Dương Minh à, không có gì, cháu đang ở đâu thế?" Trần Phi thực ra là sợ Dương Minh lừa Trần Mộng Nghiên đến chỗ nào đó qua đêm. Là bố, ông hiển nhiên phải quan tâm. Cho nên lúc này mới gọi điện tới hỏi.

"Cháu đang ở trước, sao vậy chú?" Dương Minh đáp.

"Không có gì, không có gì. Đang cuối năm, an ninh không tốt lắm, chú lo lắng cho cháu thôi" Trần Phi cười nói.

"Lo lắng cho cháu" Dương Minh càng khó hiểu: "Chú Trần, chú đừng quên, cháu đối mặt hai thằng cướp, cháu còn đánh chết một thằng"

"Ừ, cháu về trường rồi thì chú an tâm, không có gì đâu, nghỉ sớm đi" Trần Phi thở dài một hơi dập máy, đúng là nỗi lòng cha mẹ.

Dương Minh viết mấy tin nhắn, gửi cho Triệu Oánh, Lý Đại Cương, Từ Bằng, Dương Tiểu Ba, ý là chúc noel vui vẻ. Đột nhiên Dương Minh nghĩ đến Lâm Chỉ Vận, vội vàng nhắn cho nàng một tin. Lâm Chỉ Vận không ngờ còn chưa ngủ, rất nhanh đã nhắn lại: "Anh còn chưa ngủ sao? Mới đi chơi với bạn gái về à?"

Dương Minh đọc tin nhắn mà không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lâm Chỉ Vận bây giờ coi như là bạn gái trên danh nghĩa của mình, bây giờ cô ấy hỏi vấn đề này làm Dương Minh có chút xấu hổ.

"A. không ngủ được, em vẫn chưa ngủ à?" Dương Minh cố gắng tránh đề tài mà Lâm Chỉ Vận hỏi.

"Không có, mấy người bạn của mẹ em đến nhà chơi, cùng qua đêm noel, rất náo nhiệt. Mấy người vừa về, em giúp mẹ thu dọn" Lâm Chỉ Vận đáp.

"Như vậy à, chân em đỡ chưa?" Dương Minh hỏi.

"Ừm, bây giờ cơ bản không có gì. Đúng, Dương Minh, mai anh có thể đến nhà em không. Mẹ em vừa nãy nói với em, muốn em gọi cho anh" Lâm Chỉ Vận nhắn lại.

Dương Minh nhìn thoáng qua tin nhắn, tự hỏi một chút. Theo lý thuyết đêm noel các đôi yêu nhau phải đi chơi. Mình lại không hẹn Lâm Chỉ Vận đi cùng, điều này đúng là không thể chịu nổi, khó làm mẹ Lâm Chỉ Vận nghi ngờ.

Dương Minh vỗ vỗ đầu, thất sách. Đáng lẽ trước đó phải đến thăm Lâm Chỉ Vận một chút. Bảo sao vừa rồi Lâm Chỉ Vận không hỏi có phải mình đi chơi với bạn gái không?

"Mẹ em có nghi ngờ gì không?" Dương Minh vội vàng nhắn lại một tin.

Một lát sau, Lâm Chỉ Vận mới nhắn lại: "Ừm. mẹ em hỏi em, có phải hai chúng ta cãi nhau không. Em nói với mẹ là không, anh hôm nay phải đi dạy thêm cho Ngô Trung Kiệt. Vừa nãy mẹ thấy tin nhắn anh gửi cho em, nên cũng yên tâm. Mai anh nếu có việc, không đến cũng được"

Có việc? Có việc cũng phải đến. Tình cảm Dương Minh dành cho Lâm Chỉ Vận rất kỳ quái, rất bá đạo.

Chỉ cần là chuyện của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh dù cho bận đến đâu cũng phải bỏ đó, đi đến xem nàng. Cho nên Dương Minh không hề suy nghĩ đã nhắn lại: "Mai anh tới, sáng mai anh tới. Em nói với cô Trầm một tiếng, khoảng chín giờ anh tới, được chứ?"

"Vâng, vậy anh ngủ sớm một chút đi. Nếu không mai sao có thể dậy được?" Lâm Chỉ Vận nhắn lại.

"Được, em cũng đi ngủ đi, cùng nhau ngủ, ngủ ngon" Dương Minh nhắn lại một câu mập mờ.

Lâm Chỉ Vận không nhắn lại, cũng không biết nàng có hiểu không. Thực ra Lâm Chỉ Vận đương nhiên hiểu tin nhắn của Dương Minh. Từ mẫn cảm" cùng nhau ngủ" làm nàng đỏ mặt, nghĩ đến lúc trước ở trong khách sạn, mình và Dương Minh đều trần truồng, cả người không khỏi nóng ran.

Từ chỗ rất hận Dương Minh, sau này không còn cảm giác đó nữa, đến sau này Lâm Chỉ Vận có một cảm giác không nói lên lời với Dương Minh. Tóm lại, mình và Dương Minh ở bên nhau, nàng cảm thấy tim đập mạnh, có chút kích thích, cú chút hưởng thụ, lại có sợ hãi.

Lâm Chỉ Vận từ bé đến lớn chưa thích một người con trai nào, điều kiện gia đình khó khăn khiến nàng ngoại trừ học ra, căn bản không suy nghĩ được chuyện gì khác. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng ít bạn bè.

Cho nên Lâm Chỉ Vận cũng không biết thích một người sẽ là như thế nào. Điều này khiến bây giờ nàng không biết trong trái tim mình đã có Dương Minh. Mặc dù Lâm Chỉ Vận vẫn luôn nhắc nhở mình, không thể có bất cứ quan hệ với Dương Minh, bởi vì hai người là giả. Hơn nữa Dương Minh đã có bạn gái. Nhưng Lâm Chỉ Vận không biết tình cảm không thể khống chế được.

Nếu tình cảm có thể khống chế, như vậy trên đời đâu có nhiều tình yêu đơn phương như vậy.

Đối mặt với tin nhắn mập mờ cuối cùng của Dương Minh, Lâm Chỉ Vận hiển nhiên không biết nên nhắn lại như thế nào, coi như mình đã ngủ, không nhắn lại.

Mặc dù giả vờ ngủ, nhưng trên thực tế nàng đã buồn ngủ rồi. Không biết tại sao cứ nghĩ đến Dương Minh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Dương Minh lăn qua lăn lại cả đêm, nhưng thực ra hắn rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Chẳng qua hắn không biết đêm nay có ba người mất ngủ, hơn nữa đều mất ngủ vì một mình hắn.

Ba người này chính là Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, đương nhiên còn có Chu Giai Giai.

Đọc truyện chữ Full