TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 957: Tham mưu

Địa ốc Đức Khang không đến được tay, Dương Minh không quá để ý và tiếc. Dù sao hắn không thiếu tiền, bây giờ chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi.

Xe từ từ ra khỏi tiểu khu chạy đến phố buôn bán. Nói thật, Dương Minh không phải người lãng mạn nên không có kinh nghiệm mau quà cho con gái.

Ở bên các cô gái chỉ là do thuận theo tự nhiên, về phần thổ lộ cũng rất trực tiếp. Chứ dùng món quà để thổ lộ là lần đầu tiên Dương Minh làm như vậy.

Dương Minh đỗ xe rồi quyết định bắt đầu đi từ đầu đường. Các loại quà này ở siêu thị lớn ít có, các quán nhỏ có khi lại có.

Ven đường rất nhiều hàng bán quà tặng, Dương Minh chọn một cửa hàng có mặt tiền khá được mà vào. Hắn chọn ở đây lầ vì các quán khác đều viết là" Quà nhập khẩu từ nước." Dương Minh không thích. Đây chính là lừa người không biết, đồ thủ công và quà tặng trên thế giới hầu hết đều là sản xuất ở Trung Quốc, bán ra ngoài rồi dán nhãn nhập vào Trung Quốc.

Bây giờ không phải thời kỳ đỉnh cao của việc mua sắm nên quán không nhiều. Sau khi Dương Minh đi vào liền có nhân viên lên đón: "Anh muốn mua quà?" " Ừ đúng" Dương Minh gật đầu nói.

"Anh định mua quà gì?" nhân viên cười nói: "Tặng quà sinh nhật cho bạn hay tặng người yêu?"

Dương Minh không biết trả lời thế nào. Triệu Oánh nói không phải người yêu cũng không phải, nói phải cũng không.

"Hì hì, anh chắc định tặng quà cho cô gái mình thích phải không?" nhân viên mỗi ngày tiếp rất nhiều khách nên biết rõ tâm lý khách hàng, thấy Dương Minh không nói gì nên hiểu ngay.

"Đúng thế" Dương Minh gãi đầu nói. Hắn không biết nên nói như thế nào, nhân viên đã nói ra trước.

"Ồ, tôi xin hỏi một câu là anh và cô gái kia đã phát triển đến mức nào?" Nữ nhân viên hỏi: "Mới quen, quen đã lâu nhưng chưa thổ lộ, hay là cả hai bên đều có tình cảm nhưng thiếu bước cuối cùng."

"Có lẽ là loại thứ ba" Dương Minh đang cần nhờ người tư vấn nên phải nói rõ ràng. Nếu mình giấu diếm thì cô gái sao giúp hắn chọn quà được: "Thực ra chuyện là như thế này. Tôi thích một cô gái, tôi lúc ấy cho rằng cô gái cũng có ý với tôi. Nhưng tôi từng ám chỉ với cô ấy thì bị từ chối. Sau này tôi từ miệng người khác biết được cô ấy hình như đang chờ tôi nói ra lần nữa"

"Hì hì, tôi hiểu rồi" nhân viên gật đầu nói: "Ý anh là muốn nói nếu như anh trực tiếp nói ra thì sợ cô gái từ chối nên muốn mua một món quà tỏ ý của anh. Đúng không?"

"Ừ ừ" Dương Minh gật đầu thầm nghĩ nhân viên bán hàng đúng là giỏi. Mình có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác, cô ta cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của mình.

"Cô gái mà anh nói chắc là người do dự thiếu quyết đoán, bởi vì lo nghĩ nhiều nên nếu anh trực tiếp thổ lộ thì có lẽ sẽ từ chối. Nhưng qua món quà để thổ lộ tình yêu thì khả năng thành công sẽ cao một chút. Nói cách khác dù cô ấy có từ chối thì anh cũng có thể không thừa nhận. Như vậy anh sẽ có cơ hội tiếp theo"

"Đúng rồi. Em phân tích rất đúng, vậy anh nên tặng gì cho hợp?"

"Thực ra có rất nhiều món quà thể hiện tình yêu, chẳng qua tôi sẽ chọn món quà thích hợp nhất cho anh" nhân viên nói xong liền lấy một chiếc hộp nhỏ mà nói: "Đây đi"

"Đây là gì?" Dương Minh cầm hộp nhỏ mở ra thì thấy bên trong là một đống lá và cây rất tinh xảo.

"Đây là cây ký ức" Nữ nhân viên nói;" Anh xem cái này, bề ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng anh có thể mở cái này ra"

Mở từng chiếc lá trên cây ra thì bên trong là mặt giấy để viết.

"Ở đây có thể viết lời nhắn?" Dương Minh nhìn mặt lá mà nói.

"Đúng thế, ở trong này có thể viết những ký ức đẹp" nhân viên nói: "Ví dụ như kỷ niệm hai người quen nhau, những chuyện quan trọng đều có thể viết ra. Sau đó gập lại và tặng người mình yêu. Lúc anh tặng thì không nên nói ra mà để cô ấy tự phát hiện"

"Ồ" Dương Minh gật đầu, đây là thứ tốt, còn có thể Triệu Oánh ra tay tự tìm hiểu: "Bao tiền cái này?"

"Cái này là 130 tệ, bây giờ đang có giảm giá nên chỉ còn 98 tệ" Nhân viên nói.

Dương Minh thấy không đắt nhưng lại đáng giá. Quan trọng là nhân viên bán hàng phân tích một lát thì đáng giá hơn từng đó tiền. Nếu không có nữ nhân viên thì Dương Minh không biết tặng Triệu Oánh cái gì.

"Được, thanh toán ở đâu?" Dương Minh gật đầu tỏ vẻ sẽ mua.

"Anh đi theo tôi" Nữ nhân viên dẫn Dương Minh đến quầy thanh toán.

"Cảm ơn em, nếu không có em thì anh không biết nên tặng gì bây giờ" Dương Minh nói: "Hì hì" Một giọng nữ truyền tới, Dương Minh vội vàng quay đầu lại thì thấy có một cô gái đang chọn quà chính là Kinh Tiểu Lộ. Không cần nghĩ cũng biết cô ta cười Dương Minh. Bởi vì trong quán chỉ có một người khách lạ mặt, còn đâu chỉ có cô ta. Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Kinh Tiểu Lộ là biết đã nhịn cười đã lâu.

Dương Minh bực bội trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ mà nói: "Cô cười gì?"

"Không cười gì mà" Kinh Tiểu Lộ che miệng nhưng chảy cả nước mắt vì buồn cười: "Dương Minh, không ngờ có lúc anh không cưa được cô nào? Có người tự dán vào anh mà anh lại không cần"

"Đừng nói bậy" Dương Minh sa sầm mặt, ở đây còn có người khác mà.

"Không nói bậy mà" Kinh Tiểu Lộ cười hì hì nói: "Hay là anh thổ lộ với em, em làm tình nhân của anh"

"Hồ đồ" Dương Minh trừng mắt nhìn cô ả rồi nói: "Cô làm tốt công việc của mình đi. Còn nhỏ mà nghĩ linh tinh"

"Tức rồi kìa" Kinh Tiểu Lộ nhìn Dương Minh đầy quyến rũ: "Hình như anh cũng không lớn hơn người ta mà" Kinh Tiểu Lộ bây giờ đang mặc quần áo công sở nên rất quyến rũ. Điều này làm Dương Minh không khỏi nghĩ đến cảnh AV trong văn phòng.

"Được rồi" Dương Minh lắc đầu không muốn nói với Kinh Tiểu Lộ nữa: "Cô không đi làm mà chạy tới đây làm gì"

"Hôm nay em được nghỉ" Kinh Tiểu Lộ cười nói: "Công ty anh giới thiệu cho em mà không biết có những đợt nghỉ phép à? "

"Vậy à?" Dương Minh không biết nên nói: "Ừ, tôi đi trước"

"Chờ chút, anh có phải là đang buồn vì không cưu được cô gái? Em có thể tham mưu cho anh" Kinh Tiểu Lộ kéo Dương Minh không cho đi." Cô làm gì thế?" Dương Minh có chút xấu hổ mà nói.

"Em có làm gì đâu mà anh nhăn nhó như vậy?" Kinh Tiểu Lộ không thèm để ý mà nói.

"Cô biết tham mưu ư?" Dương Minh tò mò nhìn Kinh Tiểu Lộ.

Kinh Tiểu Lộ hơi ưỡn ngực mà nói: "người ta cũng là con gái nên hiểu tâm lý con gái mà. Vừa nãy nhân viên bán hàng mặc dù nois với anh tác dụng của món quà này, nhưng không nói cách tặng. Anh nếu như tặng là xong thì là đánh mất cơ hội. Cái này em chỉ cho anh"

"Cô? Thật hay giả?" Dương Minh không khỏi động tâm, dù sao đây là điều mà Dương Minh cần nhất lúc này.

"Không tin thì thôi" Kinh Tiểu Lộ nói.

"Cô chờ chút" Dương Minh gọi Kinh Tiểu Lộ lại. Dù nghe một chút cũng được mà. Nếu có tác dụng với hắn thì học tập, nếu không thì coi như gió thoảng qua tai: "Vậy cô nói nghe chút xem"

"Anh cho người ta là ngốc sao. Em khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, em còn muốn đi dạo phố. Chẳng qua có người chi tiền thì em sẽ giúp người đó" Kinh Tiểu Lộ ưỡn ưỡn lưng mà nói.

Đọc truyện chữ Full