Dương Minh biết rõ đây là Kinh Tiểu Lộ muốn nhân cơ hội móc túi mình đây. Chẳng qua Dương Minh bây giờ đang rất cần tư vấn, hơn nữa hắn không thiếu tiền, thật sự không thiếu tiền.
Kinh Tiểu Lộ dù tiêu bao tiền cũng không ảnh hưởng gì đến Dương Minh mà. Hơn nữa nếu thật sự Kinh Tiểu Lộ có ý kiến thích hợp thì Dương Minh rất vui.
"Được rồi" Dương Minh gật đầu nói: "Chẳng qua tôi nói trước với cô, nếu cô nói linh tinh, nói ra điều không có tác dụng với tôi thì dù cô mua bao tiền thì tôi sẽ bảo Hầu Chấn Hám trừ tiền lương của cô"
"Anh yên tâm" Kinh Tiểu Lộ rất tự tin mà nói: "Em cam đoan giúp anh ôm người đẹp vào tay"
Dương Minh gật đầu không nói gì. Không biết tại sao hắn cảm thấy uy hiếp Kinh Tiểu Lộ như vậy cũng không có tác dụng gì. Kinh Tiểu Lộ bây giờ vốn định đi mua sắm, mua đồ cũng là tự mình bỏ tiền ra. Bây giờ cho dù Dương Minh muốn trừ tiền lương của cô ấy thì cũng không sao. Chẳng qua hôm nay Kinh Tiểu Lộ ăn chắc sẽ lấy được tiền của Dương Minh.
Cho nên dù tình huống xấu nhất thì Kinh Tiểu Lộ cũng không tổn thất gì.
Kinh Tiểu Lộ mua một món đồ chơi nhỏ bằng nhung, Dương Minh liền thanh toán. Chẳng qua hắn có chút bất đắc dĩ sao Kinh Tiểu Lộ lại đi mua đồ giống trẻ con như vậy.
Kinh Tiểu Lộ có vẻ thấy được suy nghĩ của Dương Minh nên cười nói: "Một đồng nghiệp sắp sinh nhật, em mua làm quà sinh nhật cho cô ấy"
"Ồ" Dương Minh gật đầu nói: "Làm việc ở đấy tốt không?"
"Đương nhiên là tốt, hì hì" Kinh Tiểu Lộ cười như kẻ trộm: "Bây giờ bọn họ đều biết em là tình nhân của một ông chủ lớn"
"Cô là tình nhân của một ông chủ?" Dương Minh sửng sốt một chút rồi nói: "Có ý gì?"
"Ông chủ lớn kia chính là." Kinh Tiểu Lộ nhìn Dương Minh rồi nói.
"Tôi? Có quan hệ gì với tôi?" Dương Minh khó hiểu không biết sao lại dính tới mình.
Kinh Tiểu Lộ như một con hồ ly nhìn con gà với ánh mắt đầy giảo hoạt: "Em là do anh bố trí vào công ty. Hầu tổng rất chiếu cố đến em. Người ta đầu tiên nghĩ em là tình nhân của Hầu tổng, em bực mình quá nên thuận miệng giải thích một câu, nói người đàn ông của em là bạn của Hầu tổng, ai ngờ lại truyền ra như vậy"
"Vậy cũng không phải là tôi mà" Dương Minh nghe xong liền cười khổ nói. chẳng qua không thể không thừa nhận Kinh Tiểu Lộ rất giỏi lợi dụng quan hệ bên cạnh để bảo vệ mình. Cứ như vậy thì dù là như thế nào thì cũng không có ai dám ăn hiếp cô ta.
Chẳng qua nói đùa như vậy cũng không ảnh hưởng gì, Dương Minh không truy cứu cô ta: "Cô chỉ cần không nhắc đến tên tôi là được"
"Hả? Ý của anh là thừa nhận anh chính là tình nhân của em?" Kinh Tiểu Lộ vui mừng kêu lên.
Dương Minh sờ sờ cằm mà nói: "Tôi có thừa nhận là tình nhân của cô bao giờ?"
"Chính miệng anh nói cơ mà. Anh nói chỉ cần không nhắc đến tên của anh là được. Như vậy có khác nào anh thừa nhận là em là tình nhân của anh? Nếu không em nói tên của anh ra làm gì?" Kinh Tiểu Lộ túm đúng sơ hở trong lời nói của Dương Minh, có chút đắc ý mà nói.
Dương Minh lúc này mới phát hiện cô gái Kinh Tiểu Lộ này không hề ngây ngô như hắn vẫn nghĩ. Có lẽ lúc trước gặp cô ả trong phòng ăn chỉ là vẻ bề ngoài, một cách đóng kịch mà thôi.
Từ sau khi Cát Hân Dao nói về thân thế của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh có lúc suy nghĩ có lẽ cô gái này chỉ phản nghịch lại cuộc sống mà thôi, giả làm một cô gái làng chơi hoặc một cô gái ăn chơi, đây chỉ là ngụy trang cho tâm lý yếu ớt, đồng thời cũng là dùng cách này để thổ lộ thiếu tình thân của cô ta.
Chẳng qua Kinh Tiểu Lộ bây giờ rất bắt mắt, không còn có vẻ giống cô gái ăn chơi nữa, mà trông tươi trẻ như một cô nữ sinh ngây thơ. Có lẽ đây mới là tính cách thật của Kinh Tiểu Lộ.
"Bỏ đi, không nói cái này nữa" Dương Minh lắc đầu, vì hắn sợ nếu mình nói thêm gì đó thì Kinh Tiểu Lộ còn có thể cứ quấn chặt lấy vấn đề này làm gì.
Hừ hừ, sớm muộn gì cũng khiến hắn ta cam tâm tình nguyện bảo mình là tình nhân của hắn. Kinh Tiểu Lộ hơi nắm tay lại rồi nghĩ, chẳng qua bề ngoài thì không có gì khác thường cả: "Được rồi, đi thôi, theo em đi mua đồ nào cái ví"
Cái ví? Dương Minh thầm mắng một câu, cái tên này quá khó nghe. Dương Minh liền đi cùng Kinh Tiểu Lộ đến quầy thời trang nữ.
"Bây giờ cô nói xem nên tặng quà thì như thế nào?" Dương Minh không có thời gian nói linh tinh với Kinh Tiểu Lộ, tốt nhất nên đi thẳng vào vấn đề.
"Vậy anh có thể nói với em là anh muốn tặng ai không?" Kinh Tiểu Lộ nói: "Anh không nói là muốn tặng cho ai thì sao em có thể tham mưu cho anh?"
"Cô không biết đâu, nói ra cũng bằng thừa" Dương Minh nói.
"Vậy anh muốn người ta nói như thế nào?" Kinh Tiểu Lộ mở to mắt mà nói: "Chẳng qua anh háo sắc quá đó. Có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận rồi sao còn theo đuổi cô gái khác?"
Dương Minh tức giận trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ. Kinh Tiểu Lộ này sao lảm nhảm nhiều như vậy: "Cô có nói không thì bảo? Không nói thì tôi đi, cần biết nhiều như vậy làm gì?"
"Người ta chỉ hỏi thôi mà, vậy cũng giận được" Kinh Tiểu Lộ bĩu môi nói: "Háo sắc không cần người khác nói cũng biết. Anh đó, đúng là kẻ súng bắn bên tai cũng không thèm để ý.
Mình có quan hệ gì với việc này. Kinh Tiểu Lộ đúng là làm Dương Minh hết chỗ nói. Dương Minh tranh luận với ai khác thì chưa bao giờ thua. Nhưng hôm nay không ngừng bị Kinh Tiểu Lộ nói mà hắn không thể đáp trả.
"Cô nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Dương Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Cô rốt cuộc nói hay không?" " Được rồi, người ta nói là được chứ gì?" Kinh Tiểu Lộ lẩm bẩm một câu: "Đồ hẹp hòi, dám làm không dám nhận"
Dương Minh liền ra vẻ không nghe thấy, nếu như hắn đáp lời thì không biết cô ả Kinh Tiểu Lộ còn bao câu đang chờ hắn sập bẫy. Dương Minh nói: "Vậy cô nói đi, tôi rửa tai lắng nghe"
"Hì hì, anh có phải nghe nữ nhân viên bán hàng kia nói là viết ký ức của anh và cô gái kia lên lá cây hả? Viết từng chút từng chút một phải không?" Kinh Tiểu Lộ cười cười mà hỏi.
"Đúng thế, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?" Dương Minh nhíu mày. Dương Minh này nếu không phải thấy cô ta đang nghiêm mặt nói chuyện thì hắn đúng là muốn mắng đồ lắm chuyện.
"Đương nhiên có vấn đề rồi" Kinh Tiểu Lộ lắc đầu nói: "Anh không biết tâm lý con gái. Anh nếu viết hết ra thì đó không phải biện pháp tốt đâu"
"Vậy nên làm như thế nào?" Dương Minh mặc dù có chút kỳ quái nhưng vẫn lo lắng mà nói.
"Có một loại tình yêu gọi là muốn từ chối nhưng lại muốn có được" Kinh Tiểu Lộ giải thích: "Có ý gì thì anh không cần biết, nhưng anh chỉ cần biết không cần viết hết ra là được" " Không viết hết ra, vậy nên viết cái gì?" Dương Minh kkh.
"Ừ, là như thế này." Kinh Tiểu Lộ nói: "Chính là như anh nói đó, chọn mà viết. Không viết tất cả những sự kiện quan trọng lên đó, nhưng anh phải bỏ trống một số đoạn ra mới được"
"Tại sao?" Dương Minh rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
"Anh ngốc quá" Kinh Tiểu Lộ trừng mắt nhìn Dương Minh rồi mắng: "Anh nghĩ xem, nếu cô ấy không có ý gì với anh thì anh viết phí công. Cô ấy sẽ không phát hiện anh viết thiếu gì đó. Nhưng nếu cô ấy có ý với anh thì nhất định sẽ phát hiện anh viết thiếu kỷ niệm giữa hai người, nếu là em thì em nhất định sẽ viết thêm các chuyện còn thiếu, sau đó nghĩ biện pháp trả lại anh. Như vậy hai bên sẽ hiểu tâm ý của nhau"
Dương Minh nghe xong có chút sửng sốt rồi hỏi: "Thật sự sẽ như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi" Kinh Tiểu Lộ gật đầu nói: "Em không nói lung tung đâu. Nhưng đây là anh không nói cho em biết người kia là ai, vì thế em chỉ có thể dựa theo tâm trạng một cô gái mô phỏng mà bày ra cách cho anh"
Dương Minh gật đầu, lời Kinh Tiểu Lộ không phải không có lý: "Vậy nếu cô ấy không trả lại cây ký ức cho tôi thì sao?"
"Vậy nói rằng anh không có cơ hội." Kinh Tiểu Lộ nói: "Hoặc là còn một nguyên nhân khác đó là cô gái đó không biết bí mật của cây Ký ức, chỉ coi đó là một món quà bình thường. nguyên nhân này tuy bi kịch một chút nhưng đúng là có thể tồn tại"
Đúng thế, chẳng qua Triệu Oánh chắc là không như vậy đâu? Chẳng qua dù nói như thế nào thì biện pháp của Kinh Tiểu Lộ nói đã được Dương Minh chấp nhận. Hắn không làm khó cô ả nữa: "Coi như cô nói có lý, đi, hôm nay cô muốn mua gì thì mua, tôi trả tiền"
"Thật sao? Mua gì cũng được?" Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh đáp ứng như vậy nên nghĩ rằng hắn đang lừa mình.
"Cô muốn mua máy bay trực thăng thì cũng được" Dương Minh có chút tức giận mà nói;" Cô rốt cuộc muốn mua không?"
"Mua, đi thôi nào" Kinh Tiểu Lộ cao hứng khoác tay Dương Minh, hưng phấn kéo hắn đi về phía trước. Không biết là Kinh Tiểu Lộ vô tình hay cố ý mà khi khoác tay Dương Minh lại còn cọ cọ một chút. Điều này làm Dương Minh ngứa ngáy trong lòng. Hắn thầm nghĩ cô ả hồ ly tinh này không phải định dụ dỗ mình đó chứ?
"Cô làm gì thế, mau bỏ tay ra" Dương Minh mặc dù nói như vậy, chẳng qua trong lòng lại không muốn thế. Được chiếm tiện nghi của cô gái khác, thằng nào mà không muốn chiếm.
Hai người đang kéo nhau thì đằng trước có người gọi Kinh Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ" Kinh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên thì thấy là một cô gái đồng nghiệp ở công ty. Cô gái đó rất tò mò nhìn Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ, tôi rốt cuộc bắt được gian phu của bà rồi nhé. Hì hì, tôi nói hôm nay được nghỉ nên hẹn bà đi dạo phố. Vậy mà bà không đi, hóa ra hẹn bạn trai đi chơi"
Kinh Tiểu Lộ có chút bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không có cách nào mà giải thích. Mấy ngày hôm trước Kinh Tiểu Lộ bị cảm nên định muốn nhân dịp ngủ cho khỏe, nhưng không ngờ hôm qua uống thuốc lại khỏe cho nên mới đi dạo phố. Không ngờ bây giờ lại bị cô gái đồng nghiệp bắt được nhược điểm.
"Phì, bà không phải có bạn trai sao? Sao không cùng anh ta đi dạo phố. Hâm mộ tôi làm gì?" Kinh Tiểu Lộ phản bác nói.
"Bà đó, bà cũng không phải không biết mà, muốn chết rồi" Tiểu Như lắc đầu nói: "Suốt ngày làm thêm, ông chủ cũng không cho nghỉ"
"Nhưng kiếm được nhiều tiền. Nếu không chỉ với tiền lương của bà thì sao có thể mua túi LV" Kinh Tiểu Lộ cười hì hì chỉ vào túi của Tiểu Như mà nói.
Tiểu Như cười cười, tự nhiên cô ả rất hài lòng với bạn trai của mình. Nhìn Dương Minh bên cạnh Kinh Tiểu Lộ, Tiểu Như có chút buồn bực. Không phải nói bạn trai của Kinh Tiểu Lộ là ông chủ lớn sao? Sao trông thấy tên này trẻ tuổi như vậy chứ? Xem ra tuổi tương đương với Kinh Tiểu Lộ mà?
"Tiểu Lộ, còn không mau giới thiệu bạn trai đi?" Tiểu Như chỉ vào Dương Minh mà nói.
Kinh Tiểu Lộ liếc nhìn Dương Minh thì thấy hắn ra vẻ không sao cả liền nhỏ giọng nói: "Anh phối hợp với em một chút"
"Vì sao?" Dương Minh hỏi lại một câu.
"Hừ hừ, còn có một chuyện quan trọng nhất em chưa nói ra, anh nếu không muốn nghe thì thôi" Kinh Tiểu Lộ nhỏ giọng uy hiếp: "Chẳng qua nếu tình yêu thất bại thì đừng trách em"
Hả, vẫn còn có bí quyết ư? Dương Minh có chút không tin, nhưng Kinh Tiểu Lộ này khôn như quỷ, chẳng lẽ thực sự còn có chuyện gì chưa nói với mình sao? Dương Minh không dám quá mạo hiểm, dù sao Triệu Oánh ở trong lòng hắn có vị trí rất quan trọng. Hơn nữa có thể nói lần này thổ lộ nếu thất bại thì khó có cơ hội lần sau. Vì lợi ích và hạnh phúc của mình, Dương Minh chỉ có thể nói: "Tùy cô, chẳng qua đừng quá đáng đấy"
Kinh Tiểu Lộ ra vẻ cười gian cầm tay Dương Minh rồi nói: "Tiểu Như, đây là Dương Minh – bạn trai tôi"
"Chào anh, em là Tiểu Như" Tiểu Như cười hì hì nói với Dương Minh: "Em là bạn tốt của Tiểu Lộ đó. Trưa nay anh phải mời khách đấy"
Dương Minh nếu đồng ý phối hợp với Kinh Tiểu Lộ thì phải chấp nhận, vì thế hắn mỉm cười gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề"
"Hì hì, Tiểu Lộ, bạn trai của bà thật phóng khoáng" Tiểu Như cười nói: "Dương Minh à, không biết anh đang làm ở đâu?"
Tiểu Như rất muốn biết lời đồn trong công ty có đúng hay không? Vì thế cô ả bắt đầu tìm hiểu thông tin về Dương Minh.
"Ha ha, làm đâu thì không nói, tôi chỉ là một sinh viên, cùng trường với Tiểu Lộ" Dương Minh vừa cười vừa nói: "Tiểu Lộ cũng chỉ đi làm thêm trong kỳ nghỉ mà thôi"
"Ồ, thì ra là sinh viên đại học" Tiểu Như có chút sửng sốt, vẻ mặt liền hơi đổi rồi nói. Chẳng qua trong lòng càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ lời đồn trong công ty là giả? Hay là Kinh Tiểu Lộ tự mình bịa ra?
Mặc dù quan hệ giữa Tiểu Như và Kinh Tiểu Lộ rất tốt, nhưng khi Kinh Tiểu Lộ mới vào công ty, Tiểu Như vì nghe nói bạn trai của Kinh Tiểu Lộ có quan hệ với Hầu tổng nên mới có ý đến gần. Vì Tiểu Như nghĩ nếu có quan hệ này có khi Kinh Tiểu Lộ sẽ được tăng lương lên chức, mình cũng có hy vọng.
Nhưng bây giờ Tiểu Như không khỏi có chút thất vọng. Xem ra lời đồn chỉ là lời đồn, không thể coi là thật. Nhưng tại sao Hầu tổng lại tốt với Kinh Tiểu Lộ như vậy? Chẳng lẽ để ý đến sắc đẹp của Kinh Tiểu Lộ?
Điều này không thể phủ nhận, Kinh Tiểu Lộ trong công ty có thể nói rất xuất sắc. Mới đầu có mấy nam đồng nghiệp theo đuổi Kinh Tiểu Lộ, nhưng sau đó nghe nói bạn trai của Kinh Tiểu Lộ là bạn của Hầu tổng nên phải lảng hết đi.
Có ai muốn bị đuổi việc cơ chứ? Các ông chủ bây giờ rất hẹp hòi. Trên mạng có nói về một nhân viên lén trộm quả ở Nông trại của ông chủ, vì vậy mà ông chủ mắng cho một trận. Vì thế có ai mà dám chuốc vạ vào thân, không cẩn thận bị đuổi việc thì toi.
Nhưng Tiểu Như cũng không phải người có thế lực. mặc dù biết bạn trai của Kinh Tiểu Lộ không phải ông chủ gì, nhưng cũng không thể hiện lạnh nhạt. Mà suy nghĩ trước đó của Tiểu Như cũng không thể tránh, con người đều có tư tưởng đó mà.
Quan hệ giữa Tiểu Như và Kinh Tiểu Lộ không vì cái này, mà là do bàn hai người cạnh nhau nên bình thường hay nói chuyện với nhau.
Dương Minh rất nhẫn nại cùng Kinh Tiểu Lộ và Tiểu Như đi dạo khắp các cửa hàng ở phố này. Điều làm hắn giận nhất đó là Kinh Tiểu Lộ đi hết hàng này đến hàng khác, lúc thì vào thử quần áo, sau đó lại cởi ra, đi chỗ khác.
Dương Minh trong lòng khá tức một chút, không phải cô ả Kinh Tiểu Lộ này bỏ tiền, có người bỏ tiền cho cô cơ mà sao không mua luôn đi. Về nhà thích thử thế nào thì thử chứ? Cô cứ kéo như vậy làm gì.
Cuối cùng Kinh Tiểu Lộ chỉ mua có bốn năm bộ quần áo mà thôi, chẳng qua Tiểu Như lại mua rất nhiều, hơn mười bộ. Lúc này Tiểu Như cũng đã chính thức xác minh được suy nghĩ của mình. Dương Minh chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi, không phải ông chủ lớn.
"Tiểu Lộ, trưa nay hai người có lịch gì không?" Mua đồ xong, Tiểu Như cười hì hì mà hỏi. Cô không phải là muốn Dương Minh mời cơm, mà là do chơi khá thân với Kinh Tiểu Lộ nên muốn để bạn trai của Kinh Tiểu Lộ mời cơm là bình thường. Còn về phần ăn gì cũng không sao.
"Được đó, Tiểu Như, bà thích ăn gì. Không phải khách khí với anh ấy" Kinh Tiểu Lộ liếc nhìn Dương Minh một cái. Kinh Tiểu Lộ đang cười thầm trong lòng, người này lúc khôn khéo thì như kẻ trộm, nhưng gặp phải vấn đề tình cảm lại như đồ ngốc nhỉ? Có một người đi theo phía sau mình như vậy, hắc hắc, Kinh Tiểu Lộ này cũng có ngày hôm nay. Nếu làm Hân Dao tỷ biết thì quá đắc ý.
"Hì hì, mình muốn đến Thiên thượng nhân gian ăn đồ biển" Tiểu Như cười nói: "Thế nào, được không?"
"Tiểu Như, bà đúng là dám mở miệng đó" Kinh Tiểu Lộ hiểu rõ khả năng kinh tế của Dương Minh nên không lo lắng mà nói: "Như vậy đi thôi"
"Tôi chỉ nói đùa mà thôi" Tiểu Như thấy Kinh Tiểu Lộ nghĩ là thật nên vội vàng xua tay nói: "Tìm một nhà hàng gần đây là được rồi" Thiên thượng nhân gian, Tiểu Như đã đến đó hai lần. Một lần là khi gặp phụ huynh bạn trai, một lần là do công ty liên hoan. Lần đó Kinh Tiểu Lộ còn chưa vào công ty làm.
Công ty tốn bao tiền trong bữa ăn đó thì Tiểu Như không rõ, nhưng nghe nói Hầu tổng có quen với ông chủ Thiên thượng nhân gian. Chẳng qua nghe bạn trai nói là lần đó mất hơn 10 ngàn.
"Không có gì, Tiểu Như" Kinh Tiểu Lộ khoát tay nói: "Không cần tiết kiệm cho anh ấy"
"Cái này." Tiểu Như tưởng rằng Kinh Tiểu Lộ vì mặt mũi nên bắt mình phải như vậy. Tiểu Như vội vàng nói: "Được rồi Tiểu Lộ, Thiên thượng nhân gian cách đây khá xa, bây giờ lại vừa lúc đến giờ ăn cơm thì đừng nói là không gọi được taxi, dù gọi được thì ở đó chưa chắc đã còn chỗ"
"Có chỗ hay không thì đến đó sẽ biết mà" Dương Minh mở miệng nói: "Đi tôi, anh có xe, không cần bắt taxi"
Bạn trai Kinh Tiểu Lộ có xe? Tiểu Như đúng là có chút sửng sốt, không ngờ bạn trai của Kinh Tiểu Lộ lại có xe. Chẳng qua bạn trai của Tiểu Như cũng có xe, thời gian này sinh viên có xe cũng là bình thường. Xe bây giờ khá rẻ tiền, gần trăm ngàn là có thể mua được, coi như làm công cụ đi lại.
Tiểu Như thấy Dương Minh mở miệng liền không nói gì nữa. Hơn nữa nếu mình nói thì lại có vẻ là giả vờ, coi thường người ta. Vì thế ba người Kinh Tiểu Lộ liền đi đến bãi đỗ xe đầu phố buôn bán.
Kinh Tiểu Lộ cũng chưa thấy xe của Dương Minh, cho nên cứ đi cạnh Dương Minh. Đến khi Dương Minh dừng trước chiếc xe BMWsX5, lấy điều khiển mở thì Kinh Tiểu Lộ mới biết đây là xe của Dương Minh.
Tiểu Như không khỏi kinh ngạc. Cô ta biết xe BMWsX5, phải mất bảy tám trăm ngàn mới mua được, đừng nói là sinh viên, dù là bộ tộc xe cũng không mấy người mua được.
Nhìn biển số xe, Tiểu Như càng giật mình. Biển này nếu như muốn có thì chắc mất không ít tiền. Quan trọng là người bình thường dù dùng tiền cũng không kiếm được mà. Tiểu Như lại có chút buồn bực, Dương Minh chỉ là sinh viên đại học như lời hắn ta nói không?
Tiểu Như kinh ngạc như vậy, Kinh Tiểu Lộ thấy rõ ràng. Kinh Tiểu Lộ thầm đắc ý một chút. Có lẽ ngày mai khi tới công ty, Tiểu Như sẽ truyền ra chuyện này, nói rằng những gì mình nghe đồn là sự thật.
Sau khi lên xe, Tiểu Như không nhịn được mà nói: "Tiểu Lộ, bạn trai của bà có phải gạt người không? Anh ấy là sinh viên đại học ư? Sinh viên mà có thể đi xe xịn như thế này sao?"
"Đúng đó, anh ấy là sinh viên nhưng cũng làm kinh doanh ở ngoài" Kinh Tiểu Lộ liền giải thích. Nàng không hiểu quá rõ chuyện về Dương Minh, nhưng cũng không thể nói không biết, vì vậy đành ra vẻ hiểu rõ và đóng kịch.
"Thì ra là như vậy" Tiểu Như gật đầu rồi cười hì hì nhìn Dương Minh: "Dương Minh, anh không ngờ giấu diếm. Mau nói xem công ty anh kinh doanh trong Lĩnh vực gì?"
"Ha ha, một công ty châu báu nhỏ mà thôi" Dương Minh cười nói: "Mà thân phận đầu tiên của anh đúng là sinh viên mà, đó chỉ là nghề phụ mà thôi. Anh cũng nói rồi, Tiểu Lộ chỉ nhân kỳ nghỉ mà đến công ty làm cho có kinh nghiệm. Ha ha"
Thấy Dương Minh không muốn nhiều lời, Tiểu Như cũng không hỏi nữa. Dù sao đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên, Dương Minh không nói thì cô cũng không tiện hỏi nhiều. Hai bên không quá quen mà. Nhưng có một điều Tiểu Như có thể khẳng định, đó là Dương Minh tuyệt đối không chỉ là một công ty. Xem ra lời đồn trong công ty có vẻ là thật.
Xe chạy đến Thiên thượng nhân gian. Thiên thượng nhân gian sau khi được chỉnh trang nên cấp bậc đã cao hơn trước nhiều, bây giờ đã thành một trong những nhà hàng, khách sạn sang trọng nhất Tùng Giang. Ăn cơm ở đây đúng là thường xuyên không tìm được vị trí.
Dương Minh vừa mới đỗ vào bãi xe Thiên thượng nhân gian, bảo vệ mắt rất sáng thấy xe hắn liền vội vàng chạy tới. Dương Minh vừa đỗ xe ổn định liền cung kính mở cửa xe mà nói: "Dương ca, ngài đến"
Dương Minh gật đầu không nói gì. Nhưng Tiểu Như lại rất có ẩn ý mà nhìn Dương Minh. Mặc dù bảo vệ gọi như vậy không biểu hiện được gì, nhưng ít nhất nói rõ Dương Minh là khách quen ở đây, nếu không bảo vệ không thể biết anh ta.
Sau khi vào trong đại sảnh Thiên thượng nhân gian, Tiểu Như lại càng phát hiện ra Dương Minh không bình thường. Quản lý nhà hàng tự mình chạy tới đầy cung kính, đây không phải là thái độ với khách quen mà Dương Minh như cấp trên của chị ta vậy: "Dương tiên sinh, ngài đến. Tôi sẽ thông báo cho Quách tổng xuống."
"Không cần" Dương Minh khoát tay nói: "Không cần làm phiền anh ta. Tôi chỉ đến ăn chút cơm mà thôi"
"Nhưng mà." Quản lý có chút khó xử. Quách tổng đã dặn rõ ràng, nói Dương tiên sinh vừa đến thì phải lập tức thông báo. Nhưng Dương tiên sinh không cho chị ta thông báo, như vậy liền khó xử.
Tiểu Như càng khiếp sợ hơn. Dương Minh này rốt cuộc có thân phận gì mà không ngờ Tổng giám đốc Thiên thượng nhân gian phải tự mình xuống nghênh tiếp?
Dương Minh thấy quản lý có chút khó xử nên cười nói: "Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Quách Kiện Siêu, chuyện này chị không cần xen vào. Chị lấy cho tôi một phòng là được"
Trên tầng đỉnh Thiên thượng nhân gian, Dương Minh có một phòng. Nhưng bây giờ Dương Minh nói như vậy, quản lý nhà hàng hiểu rõ Dương Minh nhất định không muốn dẫn người lên phòng đó. Vì thế chị ta gật đầu dẫn mấy người lên một phòng ở tầng hai.
"Reng reng" Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tiểu Như vội vàng lấy ra đọc sau đó mặt hơi đổi một chút. Tiểu Như kinh ngạc nhìn Dương Minh một cái nhưng mặt trong nháy mắt khôi phục bình thường. Tiểu Như xóa ngay tin tức này đi.
"Sao thế Tiểu Như?" Kinh Tiểu Lộ thấy Tiểu Như lấy điện thoại di động ra liền thuận miệng hỏi một câu.
"Không có gì đâu" Tiểu Như lắc đầu nói: "Bạn trai tôi nhắn tin cho tôi hỏi đang làm gì"
"Hì hì, vậy bà không mau nhắn cho anh ấy một tin?" Kinh Tiểu Lộ cười nói: "Đúng rồi, tôi vẫn chưa gặp bạn trai của bà đó, có cơ hội mang ra chơi nhé"
Kinh Tiểu Lộ vỗ vỗ vai Dương Minh rất thân mật mà nói. Dương Minh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Kinh Tiểu Lộ này không để yên hay sao?
"Đừng để ý đến anh ta, anh ta bận suốt ngày ý mà" Tiểu Như cười nói:
- Sau này có cơ hội rồi nói"
Kinh Tiểu Lộ gật đầu không hỏi nữa. Theo nàng thấy thì quan hệ giữa Tiểu Như và bạn trai cô ta không tốt mấy. Bình thường hỏi thì Tiểu Như cũng không nói gì mà. Kinh Tiểu Lộ chỉ biết bạn trai Tiểu Như làm ở một công ty kinh doanh, tháng nào cũng nhiều việc và ít khi được nghỉ. Chẳng qua tiền lương hàng tháng lại rất cao, hơn 20 ngàn cơ mà.
"Hay là gọi bạn trai em ra đây cùng ăn với mọi người?" Dương Minh vừa cười vừa nói.
"Anh ta ư?" Tiểu Như lắc đầu nói: "Thôi, em sắp chia tay với anh ta rồi"
Chia tay? Dương Minh ngẩn ra một chút rồi khó hiểu nhìn Tiểu Như. Chẳng qua đây là chuyện riêng của người ta, mặc dù Dương Minh có chút kỳ quái nhưng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Dương Minh gọi điện cho Quách Kiện Siêu, nói mình đang ăn ở Thiên thượng nhân gian hơn nữa còn dặn hắn không cần đến đây. Hắn chỉ cùng mấy người bạn đến ăn trưa mà thôi, không có việc gì.
Quách Kiện Siêu thấy Dương Minh không muốn mình tới nên đành chịu như vậy.
Lúc ăn cơm, Dương Minh lén quan sát Tiểu Như một chút. Hắn phát hiện Tiểu Như dù là cách ăn cơm hay là tốc độ ăn đều rất ưu nhã. Kinh Tiểu Lộ so sánh với Tiểu Như thì kém hơn nhiều. Kinh Tiểu Lộ luôn miệng khen ngon, ăn khá nhiều. Nhưng nếu so sánh giữa hai người thì Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ đáng yêu hơn. Bởi vì Dương Minh là người không để ý tiểu tiết.
"Dương Minh, nhà anh nhất định có tiền" Tiểu Như hỏi một câu.
"Sao em nói như vậy?" Dương Minh thản nhiên hỏi lại một câu.
"Một giám đốc công ty châu báu nhỏ thì sao lại được Thiên thượng nhân gian tiếp với cách thức cao như vậy?" Tiểu Như cười nói: "Mặc dù em không phải người trong xã hội thượng lưu nhưng đã xem nhiều thứ trên Tv. Thân phận của anh nhất định không đơn giản"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 958: Phối hợp một chút
Chương 958: Phối hợp một chút