TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1123: Bay đến Singapo

"Tiểu Ngũ, tại sao anh lại tùy tiện nổ súng?" Elise trừng mắt quát hỏi một vệ sĩ của mình.

"Tôi sợ Dương tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên nổ súng khống chế Chơi Xong Dong trước" Người vệ sĩ tên là tiểu Ngũ cẩn thận giải thích.

"Ai cho phép anh tùy tiện nổ súng hả? Anh không thấy Dương Minh đã khống chế được Chơi Xong Dong rồi sao?" Elise trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ.

"Tôi… xin lỗi, Elise tiểu thử…" Tiểu Ngũ cúi đầu, ủ rũ nói.

"Mang hắn ra ngoài, đây là chổ của tôi, quy định anh hẳn là biết, tôi ghét nhất là bị người ta tùy tiện quyết định!" Elise vung tay lên, nói với một người khác: "Tiểu Tam, mang hắn đi xử lý!"

"Vâng" Người vệ sĩ tên Tiểu Tam gật đầu, sau đó áp giải tiểu Ngũ ra bên ngoài.

Ra khỏi phòng, Tiểu Ngũ và Tiểu Tam đi đến cuối đường, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra không có gì khác thường, tiểu Tam liền buông tay tiểu Ngũ ra, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi uống vài ly!"

"Được!" Tiểu Ngũ cũng mất đi vẻ ủ rũ khi nãy, thay vào đó là một nụ cười.

Bên trong phòng, Elise làm ra vẻ có lỗi nhìn Dương Minh: "Xin lỗi, là cấp dưới của tôi nhiều chuyện"

"Thật không?" Dương Minh thu hồi ánh mắt ngoài cửa lại, nhàn nhạt nói: "Không có gì, vốn muốn hỏi tên này tại sao lại muốn giết tôi, nhưng bây giờ không quan trọng nữa"

"Không quan trọng? Có ý gì?" Elise sửng sốt hỏi.

"Người chết rồi, đương nhiên không cần hỏi…." Dương Minh cười cười, sau đó nói: "Được rồi, chuyện của em tôi đã hoàn thành, còn lời hứa của em thì sao?"

"Tôi mới mười lăm tuổi, anh sự thật muốn sao?" Elise do dự hỏi.

"Nhìn từ trên xuống dưới em cũng không giống mười lăm tuổi" Dương Minh nhìn nhìn Elise rồi nói.

"Vậy khi nào thì anh muốn?" Elise không ngờ kết quả lại như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi, có thể qua được cứ qua.

"Nhớ cho kỹ, như em từng nói, bây giờ em mới mười lăm tuổi, tuy rằng nhìn thì thấy thích, nhưng mà trong lòng tôi không thoải mái, chờ khi nào em mười sáu đi rồi tính!" Dương Minh khoát tay: "Hết chuyện rồi sao? Hết rồi thì tôi đi!"

Dương Minh lột bỏ bộ vét trên người c? ùng cái khăn quàng cổ xuống, ném qua một bên, sau đó xoay người rời đi.

Elise cắn răng, tay nhỏ sờ sờ phía sau thắt lưng, thì đúng lúc này, Dương Minh đột nhiên quay lại!

"Anh… anh làm sao vậy? " Elise hoảng sợ, tay cũng rút về không tự nhiên.

"À, không có gì, trước đó Chơi Xong Dong muốn giết tôi, cho nên tôi muốn nhìn xem cái xác của hắn có sống lại hay không, chuẩn bị nổ súng về tôi…" Dương Minh nhún vai, chỉ vào cái xác của Chơi Xong Dong nói.

"Cái này… sao có thể…." Elise xấu hổ nói.

"Tôi cảm thấy không gì là không thể!" Dương Minh cười cười: "Hình như là tôi xuất hiện ảo giác thì phải? Vừa rồi tôi mơ hồ cảm thấy có người muốn nổ súng về phía tôi!"

Biểu tình của Elise nhất thời trở nên mất tự nhiên: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi đưa anh về!"

"Đương nhiên là em đưa tôi về rồi, bằng không tôi làm sao mà trở về? Em cho rằng tôi có thể tìm được đường trở về trang viên của Lao Feng hay sao?" Dương Minh cười nói.

"À, vậy được!" Elise kích động gật đầu, chẳng qua trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, cười ngọt ngào với Dương Minh.

Lần này là do Elise tự mình lái xe đưa Dương Minh về, xe này cũng là một chiếc xe thể thao hai cửa, và Dương Minh cũng chưa từng thấy qua kiểu dáng, nhưng mà cũng không sao cả, có rất nhiều kiểu xe không tiêu thụ được trong nước, còn Dương Minh lại không phải là một người mê xe hơi, cho nên không biết cũng bình thường! Chiếc xe chậm rãi chạy trên mặt đường, dù là xe thể thao, nhưng mà Elise lại không lái nhanh, mà rất từ tốn, không có gì giống với một đứa bé mới mười lăm tuổi cả.

"Elise, em rốt cục là người nước nào? " Dương Minh bỗng nhiên mở miệng hỏi, từ lúc đi ra đến giờ, Dương Minh vẫn im lặng, không nói gì, và Elise cũng không nói gì theo.

Bây giờ Dương Minh đột nhiên mở miệng làm cho Elise sửng sốt.

"Tôi là người Ý!" Elise cười nói.

"Tôi đang hỏi nguyên quán của em!" Dương Minh lắc đầu.

"Nguyên quán? Có ý gì? Nguyên quán của tôi?" Elise nghi hoặc nhìn Dương Minh: "Tôi cũng giống như anh, đều là người Hoa…."

"Ồ, không có gì!" Dương Minh thấy Elise trả lời như vậy, cũng không nói thêm gì.

Cho đến khi về đến trang viên của Lao Feng, Dương Minh nói lời tạm biệt Elise, rồi không nói thêm gì, mà Elise tựa hồ vẫn cố ý giữ im lặng nữa.

"Chờ khi em mười sáu tuổi, nhớ rõ những gì em đã nói" Dương Minh sau khi xuống xe, quay đầu lại nhìn Elise nói: "Tự giải quyết cho tốt, nhớ bảo trọng đấy, ít nhất là trước khi em mười sáu tuổi, tôi không hy vọng em xảy ra chuyện gì"

"A, đáng ghét!" Elise kích động sẳng giọng nói.

Dương Minh cũng quay đầu lại, đi vào trong trang viên của Lao Feng, còn Elise thì hít sâu một hơi, tay nhỏ sờ sờ xuống thắt lưng, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài, lái xe phóng đi.

Sau khi Elise lái xe rời đi, khuôn mặt của Dương Minh lập tức trở nên đăm chiêu ngay, chuyện hôm nay quả thật đã nằm ngoài dự liệu của hắn!

Nhìn bên ngoài thì Chơi Xong Dong do thua mình mà đỏ mắt, muốn rút súng bắn chế? t mình. Mà thủ hạ của Elise, Tiểu Ngũ, vì sợ Chơi Xong Dong làm tổn thương mình, cho nên nổ súng bắn chết Chơi Xong Dong!

Cái quá trình này rất đơn giản, nhưng trên thực tế?

Thứ nhất, Chơi Xong Dong không thù không oán với mình, chỉ là vì đánh bạc mà giận đến nổi muốn giết mình? Vậy, để ngồi lên cái ghế thần bài này, không biết hắn đã phải giết bao nhiêu người? Dĩ nhiên là điều này không thể xảy ra rồi!

Thứ hai, thủ hạ của Elise, Tiểu Ngũ tự nhiên lại nổ súng, nhìn thế nào cũng không hợp lý, vệ sĩ bên cạnh những nhân vật thượng lưu, làm sao mà lại không có quy tắc như vậy?

Dương Minh đã quan sát điều này ở Lao Feng, làm gì có chuyện này xảy ra? Khi chủ nhân chưa lên tiếng, thì không ai dám lộn xộn cả! Huống hồ, căn cứ theo tình huống lúc đó, mình đã khống chế được Chơi Xong Dong, căn bản là không cần thiết để nổ súng!

Nhưng mà, cái này không quan trọng! Quan trọng nhất là, hành động lúc ra ngoài của Tiểu Ngũ và Tiểu Tam, có vẻ rất là mờ ám!

Elise rốt cục là người nào? Nàng ta đại biểu cho thế lực một phương? Tất cả càng lúc càng khó nhận biết.

Chẳng qua, cho dù đoán được cái gì thì Dương Minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, giết Grib và Jess thì không gây sóng gió gì, nhưng giết Elise thì lại khác! Cô nàng này có địa vị gần như ngang hàng với Lao Feng, nếu xử lý nàng, cho dù có Lao Feng nhúng tay vào, thì chỉ sợ kết quả cũng không tốt đẹp.

Cho nên, vì tránh những phiền phức không cần thiết, cho nên tạm thời Dương Minh vẫn chưa có hành động gì với Elise.

Không ngờ rằng lần đến châu Âu làm khách này lại có nhiều phiền toái vớ vẫn như vậy, chẳng qua, cái này càng làm cho Dương Minh phải đánh giá lại thực lực của đối thủ!

Đối thủ của mình, tựa hồ không yếu như mình đã tưởng tượng, thậm chí là còn có thế lực hơn mình, còn mạnh hơn mình! Ít nhất là có thể chứng minh rằng thế lực này đã tồn tại và khống chế cả nước L, nếu Elise thật sự là người của" ông chủ", vậy thì đã chứng minh rằng" ông chủ" không phải là một người mới nổi lên!

Mặt khác, từ chuyện của Trịnh Thiếu Bằng có thể nhìn ra, ông chủ đã thành lập thế lực của mình từ rất lâu, nhưng mà, Dương Minh không ngờ rằng ở châu Âu cũng có thế lực của ông chủ nữa.

Cũng không trách Dương Minh lại nghĩ như vậy, bởi vì Dương Minh thật sự không ngờ hắn còn có những kẻ địch tồn tại!

Chỉ là, những kẻ địch này, mình đã kết thù khi nào? Dương Minh nhất thời không nghĩ ra, ông chủ đã có thế lực từ mấy năm trước, tại sao lại đột nhiên biến thành kẻ địch của mình?

Nếu như là vậy, thì trước khi mình có được dị năng, trước khi bước vào con đường này, ông ta muốn xử lý mình là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao khi đó không xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mình trở nên mạnh mẽ rồi mới kết thù?

Dương Minh thở dài một hơi, những chuyện không nghĩ ra, tạm thời không nghĩ nữa, có cố sức suy nghĩ cũng không có tác dụng, Nghĩ nhiều chỉ làm tốn tế bào thần kinh mà thôi.

Trong xe, Elise móc điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Anh, là em!" Elise nói ngắn gọn.

"Chuyện thế nào?" Giọng nói bên trong điện thoại vẫn trầm thấp.

"Không thành công!" Elise thở dài: "Tên ngốc Chơi Xong Dong này sau khi rút súng ra mà không trực tiếp bắn, ngược lại còn nói những lời vô dụng, cái gì mà không phục, cái gì mà gian lận… kết quả là thừa dịp hắn nói nhảm, đã bị Dương Minh khống chế!"

"Ồ?" Hô hấp của người này trở nên dồn dập: "Chơi Xong Dong còn nói gì không?"

"Không có, đã bị tiểu Ngũ bắn chết!" Elise nói.

"Đã chết? Được rồi, dù sao hắn cũng không phải là người của mình, bỏ tiền ra mua về, chết rồi thì thôi, không cần phải trả tiền thù lao nữa" Người đàn ông này hiển nhiên là không có bất kỳ phản ứng gì về cái chết của Chơi Xong Dong: "Chỉ có thể trách hắn, rút súng ra còn nói nhảm, chẳng qua, em cũng thật quyết đoán!"

"Em chỉ sợ Chơi Xong Dong nói bậy" Elise giải thích.

"Ừ, cũng không sao, Dương Minh làm sao mà dễ giết như vậy?" Người này cười nói: "Nếu muốn giết, không nhất định là một lần sẽ thành công, nếu không thì anh đã giết hắn rồi!"

"Haha, nhưng mà, anh ơi, Dương Minh hình như đã nhận ra cái gì đó" Elise luôn có một cảm giác kì quái, giống như là Dương Minh đã biết được cái gì rồi.

"Thật không? Hắn đã sớm nhận ra cái gì, nhưng mà không có chứng cứ, không sao cả, hắn sẽ không có khả năng nghĩ đến anh" Người đàn ông nói.

"Vậy thì tốt rồi!" Elise thở phào nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện, em đã đáp ứng điều kiện của Dương Minh rồi, làm sao bây giờ?"

"Em thấy thế nào?" Người này hỏi ngược lại.

"Cái gì mà thấy thế nào? Chẳng lẽ anh cảm thấy em thật sự sẽ đem thân thể này trả thù lao cho Dương Minh?" Elise cũng hỏi ngược lại.

"Haha, cũng có sao đâu, đàn ông khi làm chuyện này, lực chú ý thường hay giảm xuống, đến lúc đó em sẽ dễ dàng giết được hắn!" Người này cười nói.

Biểu tình trên mặt của Elise nhanh chóng xuất hiện một cái gì đó, sau đó nói: "Dạ, em biết rồi!"

…………….

Hành trình ở châu Âu của Dương Minh coiu như đã xong, ở lại đây thêm một chút cũng là vì đã đáp ứng với Elise giúp nàng đánh bài giùm, bây giờ ván bài đã kết thúc, Dương Minh cũng nên rời đi!

Chẳng qua, lần này Dương Minh đến đây là nhập cư trái phép, nếu đi Singapo thì cũng đành phải chọn phương pháp nhập cư trái phép tiếp, có chút phiền phức, nhưng nếu không thì khó mà giữ được bí mật.

"Lao Feng, ông có thể giúp chúng tôi làm một thân phận châu Âu giả hay không, sau đó dùng thân phận này để làm thủ tục…" Dương Minh hỏi.

"Thân phận? Đương nhiên là không có vấn đề" Lao Feng cười nói: "Bất luận ngài bây giờ có thân phận gì, nhập cư trái phép cũng được, không có hộ khẩu cũng được, con cũng đều có thể giúp ngài trở thành một cư dân hợp pháp!&qu? ot;

"
Ừ, vậy làm phiền ông giúp tôi và Yên Yên làm hai thân phận" Dương Minh không ngờ Lao Feng lại thoải mái đáp ứng như vậy, chẳng qua, nghĩ đến địa vị của gia tộc này, với thân phận của Lao Feng, hẳn là không làm khó được.

"
Cái này không có vấn đề!" Lao Feng gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ lưu luyến không rời: "Sư phụ, ngài phải đi thật sao…"

"
Đương nhiên, tôi không có khả năng ở đây mãi được!" Dương Minh thấy bộ dáng của Lao Feng, cũng có chút thương cảm, dù sao ở chung một khoảng thời gian này, Dương Minh cũng bắt đầu thích con người của Lao Feng.

"
Vậy ngài còn có thể đến không?" Lao Feng biết không thể khuyên bảo Dương Minh vài câu là có thể lưu lại, cho nên cũng không cưỡng cầu.

"
Khẳng định là sẽ!" Dương Minh cười nói: "Cho dù không đến, cũng sẽ đi nước X, nước X cách nơi này không xa, nếu ông muốn gặp tôi, thì có thể đến đó!"

"
Như vậy cũng được, sư phụ, ngài đừng bỏ mặc con là được!" Lao Feng cũng không phải là người già mồm, nói xong câu đó liền đi chuẩn bị công chuyện.

Nói là đi chuẩn bị, thật ra chỉ cần một cú điện thoại, thế là xong, quả nhiên không ngoài dự đoán của Dương Minh, ở nơi này, đúng là không có gì là Lao Feng không làm được, thân phận của Dương Minh và Vương Tiếu Yên trở thành người đi đầu tư, người hợp tác thân mật với Lao Feng.

Cái thân phận này làm cho Dương Minh dở khóc dở cười, nhưng mà cũng không sao cả, chỉ là một thân phận mà thôi.

Nghỉ ngơi một ngày xong, Dương Minh và Vương Tiếu Yên liền lên máy bay đi đến Singapo, bên kia Hoàng Nhạc Nhạc hẳn lả đã chờ lâu rồi, cũng nên qua giải quyết!

Khi gần đến Singapo, Dương Minh sẽ chủ động liên hệ với Hoàng Nhạc Nhạc, muốn cho nàng một bất ngờ.

"
Khi đến Singapo rồi, anh cứ làm chuyện của anh đi, không cần quan tâm đến em!" Trên máy bay, Vương Tiếu Yên bỗng nhiên nói.

"
Ồ? " Dương Minh ngẩn người, không hiểu nhìn nhìn Vương Tiếu Yên.

"
Trong nhà của Hoàng Nhạc Nhạc, em hẳn là không nên xuất hiện" Vương Tiếu Yên cười nói: "Cũng vừa lúc em chưa đến Sin lần nào, anh không cần quản em, em tự mình đi du lịch vậy"

Dương Minh kinh ngạc nhìn Vương Tiếu Yên, không ngờ nàng lại chủ động nói ra chuyện này.

"
Sao thế? Dùng ánh mắt này nhìn em làm gì?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh.

"
Không có gì!" Dương Minh lắc đầu, đôi khi suy nghĩ trong đầu của Vương Tiếu Yên thật khó để làm cho người khác hình dung.

………………………….

Tại sân bay Singapo.

Sau khi máy bay hạ cánh, Dương Minh mới phát hiện ra, nơi này cơ hồ không khác gì ở Trung Quốc, ở đâu cũng thấy người da vàng nói tiếng Hán cả, hèn chi Hoàng Nhạc Nhạc và Hoàng Vinh Tiến lại nói tiếng Hán lưu loát như vậy.

Người Singapo gốc Hoa chiếm phần lớn dân cư ở đây, cho nên, dù chính phủ ở đây sử dụng tiếng Anh là ngôn ngữ chính, những tiếng Hán cũng rất thông dụng.

Sau khi xuống khỏi máy bay, Dương Minh liền gọi điện cho Hoàng Nhạc Nhạc, lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc đã cũng không còn bị giam lỏng nữa, có thể tự do n? ghe điện thoại, chỉ là khi Dương Minh đến châu Phi, đã đổi sang dùng điện thoại vệ tinh, Hoàng Nhạc Nhạc không biết số, cho nên không thể nào liên hệ được.

"
Alo?" Hoàng Nhạc Nhạc có chút chần chờ, bởi vì đây là một dãy số lạ.

"
Nhạc Nhạc, là anh!" Dương Minh nói.

"
A! Dương Minh! Anh đang ở đâu?" Hoàng Nhạc Nhạc lập tức nhận ra ngay giọng nói của Dương Minh, cảm xúc liền trở nên dồn dập, vô cùng vui sướng nói: "Anh rốt cục cũng đã gọi điện cho em, em không liên hệ được với anh!"

"
Anh không phải đến châu Phi giải quyết chuyện của gia đình em sao, bây giờ giải quyết xong rồi, lập tức đến Sin gặp em nè!" Dương Minh nói xong câu này, lập tức cảm thấy trên người bị thủng hai lổ, quay sang thấy ánh mắt khinh bỉ của Vương Tiếu Yên, mặt liền đỏ lên.

"
Giải quyết xong chuyện? A, anh đang ở Singapo?" Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc nói.

"
Ừ, anh đang ở sân bay quốc tế Singapo, nhà em ở đâu? Anh đi đến chổ em!" Dương Minh nói.

"
Không cần, để em và anh hai đến sân bay đón anh!" Hoàng Nhạc Nhạc vội nói.

"
Vậy được rồi, anh ở cửa sân bay chờ em!" Dương Minh nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói như vậy, vì thế sảng khoái đáp ứng, Dương Minh cũng không quen thuộc chổ này, cho nên dù có nói địa chỉ nhà Hoàng Nhạc Nhạc ra, thì chưa chắc hắn đã tìm được.

"
Ừ, anh đợi chút, em lập tức đến ngay!" Hoàng Nhạc Nhạc cúp điện thoại xong, lập tức phóng ra khỏi phòng của mình, bay nhanh xuống lầu.

Hôm nay là ngày Hoàng Hiếu Phương xuất viện, Hoàng Vinh Thiên và Hoàng Vinh Tiến đều ở nhà, ngồi dưới phòng khách thương lượng chuyện công ty với cha, Hoàng Hiếu Phương nhìn thấy con gái phóng như bay xuống dưới lầu, nhất thời nhíu mày, cười nói: "
Nhạc Nhạc, con là con gái đó, tại sao lại không chú ý hình tượng gì hết vậy?"

"
Cha, anh cả, anh hai, Dương Minh đến rồi, bây giờ đang ở sân bay đó!" Hoàng Nhạc Nhạc vội nói.

"
Ơ? Dương Minh đến?" Hoàng Vinh Tiến nghe xong, lập tức đứng dậy nói: "Chúng ta ra sân bay đón hắn đi!"

"
Dạ, em cũng đang muốn nói chuyện này với anh" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu: "Cha, con và anh hai đi đón Dương Minh nha?"

"
Vậy các con đi mau đi, đừng để người ta chờ lâu!" Ấn tượng của Hoàng Hiếu Phương về Dương Minh càng lúc càng đổi mới, trước đó là vì chuyện mỏ vàng làm cho ảnh hưởng không ít, bây giờ cũng dần trở lại bình thường rồi.

Đọc truyện chữ Full