Sân bay, Hoàng Nhạc Nhạc nhìn nhìn về chổ cửa ra vào, nhìn thấy người mà nàng mong nhớ.
Có đôi khi, mọi chuyện rất là kỳ diệu, Hoàng Nhạc Nhạc đã từng cho rằng, mình sẽ không bao giờ động tâm với bất kỳ người con trai nào, nhưng mà khi tình yêu chân chính đến trước mặt nàng, nàng lại cảm thấy nó rất tự nhiên.
Tựa hồ như cái gì đến sẽ đến vậy, lúc nàng nhào vào trong lòng của Dương Minh ấy, tất cả những ủy khuất?, những cực khổ trước kia đều không còn nữa, chỉ còn lại sự yêu thương và nhung nhớ.
Không biết vì sao mà trong lòng Hoàng Nhạc Nhạc rất tin tưởng, Dương Minh nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, không làm cho nàng thất vọng, cái khái niệm này xuất phát từ tình yêu mù quáng? Nhưng mà, cũng không thể phủ nhận một điều, Dương Minh rất cường thế, thường làm ra những chuyện mà nàng không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như chuyện sòng bạc Nam Thành vậy, sòng bạc Nam Thành là kẻ đối đầu đã lâu với sòng bạc Hoa Uy, hai bên đã đấu với nhau nhiều năm, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, nhưng mà, Dương Minh lại dễ dàng lấy trong tay đối phương ra bốn mươi tỷ, còn bắt bọn họ phải dời ra ngoài năm cây số nữa.
"Tại sao anh không gọi điện thoại! Em nhớ anh muốn chết!" Hoàng Nhạc Nhạc ủy khuất nói, trong khoảng thời gian này, Hoàng Nhạc Nhạc đã chịu khổ nhiều! Trước là ở nhà, sau đó là Lý gia…. và rất nhiều chuyện làm cho nàng không vui.
"Tại sao lại có vẻ mặt như vậy, giống như bị người ta ăn hiếp vậy?" Dương Minh cười cười ôm lấy thân thể mềm mại của Hoàng Nhạc Nhạc, chậm rãi thả xuống đất.
Tuy rằng Dương Minh không quan tâm nhiều, nhưng mà trước mặt công chúng, hai người ôm nhau lâu thì cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa bên cạnh còn có ánh mắt như lửa của Vương Tiếu Yên!
"Thì bị người ta ăn hiếp đó!" Hoàng Nhạc Nhạc chu mỏ ra nói: "Em bị ăn hiếp đến chết luôn!"
"Ăn hiếp đến chết? Là ai ăn hiếp em?" Trong mắt Dương Minh nhất thời xuất hiện tia giận dữ, dù sao thì bây giờ cũng đang sử dụng thân phận giả, cho nên Dương Minh cũng không cần phải lo lắng gì.
"E hèm… về nhà trước đi…" Hoàng Vinh Tiến xấu hổ nói, không ngờ em gái bắt đầu triền miên đắm đuối với Dương Minh ngoài cửa sân bay, hắn ta cũng chịu hết nổi rồi, ho khan vài tiếng nhắc nhở.
"Haha, được rồi" Dương Minh gật đầu.
Lúc này Hoàng Nhạc Nhạc mới chú ý đến Vương Tiếu Yên bên cạnh, thấy cặp mắt quan sát của nàng, nhất thời có chút không tự nhiên, do dự một hồi, rồi quay sang nói với Dương Minh: "Vị này là ai vậy, sao không giới thiệu cho em một chút?"
"À, đúng rồi, đây là Vương Tiếu Yên!" Dương Minh đang lo lắng không biết nên giải thích quan hệ của mình với Vương Tiếu Yên thế nào, dù sao thì hai người cũng có nhiều mối quan hệ, vả lại còn có Hoàng Vinh Tiến bên cạnh, cái này rất khó mở miệng.
"Tôi và Dương Minh là bạn hợp tác làm ăn, theo hắn chơi vài ngày, các người không cần quan tâm tôi, giúp tôi tìm một khách sạn là được!" Vương Tiếu Yên vươn tay ra nói với Hoàng Nhạc Nhạc.
"a… xin chào… vậy không thành vấn đề, hoan nghênh bạn đây chơi…" Hoàng Nhạc Nhạc hơi kinh ngạc, đương nhiên là không tin lời nói của Vương Tiếu Yên rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy, Dương Minh buông tha chăng?
Nếu như để cho Dương Minh biết được suy nghĩ của Hoàng Nhạc Nhạc bây giờ, không biết là nên khóc hay nên cười.
"Haha, xin chào, tôi là Vương Tiếu Yên" Vương Tiếu Yên cười lễ phép, nói: "Gọi Yên Yên là được rồi!"
"Ừ? … mình là Hoàng Nhạc Nhạc, gọi Nhạc Nhạc là được rồi…" Hoàng Nhạc Nhạc cũng cười với Vương Tiếu Yên: "Nhưng mà, nhà của mình rất lớn, có nhiều phòng trống, bạn có thể ở lại nhà mình cũng được!"
"Cảm ơn ý tốt của bạn, nhưng tôi thích ở một mình tại khách sạn hơn" Vương Tiếu Yên cười nói.
Dương Minh không ngờ Vương Tiếu Yên lại chủ động nhường không gian riêng cho hắn và Hoàng Nhạc Nhạc, rất là bất ngờ, nhưng mà nghĩ đến mấy ngày qua đã cùng với Vương Tiếu Yên một chổ, nàng ta hẳn là sẽ không oán giận gì mình đâu.
"Vậy cũng được, nhưng mà, bạn ăn cái gì chưa? Chúng ta đi kiếm một cái gì đó ăn đi?" Hoàng Nhạc Nhạc là tiếp viên hàng không, đương nhiên là biết đồ ăn trên máy bay đều không đủ no, cho nên mới hỏi như vậy.
"Em nói như vậy làm anh cảm thấy đói bụng, như vậy đi kiếm thứ gì ăn trước đi!" Dương Minh gật đầu nói.
"Em không có hành lý? " Hoàng Vinh Tiến lúc này mới có cơ hội nói chuyện với Dương Minh, nãy giờ Hoàng Nhạc Nhạc đang đắm đuối với hắn, cho nên Hoàng Vinh Tiến không muốn quấy rối.
"Mang hành lý làm gì?" Dương Minh cười nói: "Em chẳng có gì để mang cả, lần này đến đây chỉ muốn thăm anh và Nhạc Nhạc thôi, tiện đường ghé qua giải quyết chuyện nhà của anh"
"Em đã nghĩ ra biện pháp giải quyết?" Hoàng Vinh Tiến nghe Dương Minh nói xong, nhất thời mở to mắt ra! Quả thật Dương Minh là một người rất cường thế, tại Tùng Giang hắn đã nhận ra điều này, nhưng mà, Hoàng Vinh Tiến không cho rằng Dương Minh có quan hệ gì với nước X ở châu Phi cả, lần này nghe Dương Minh nói tiện đường giải quyết chuyện nhà của mình, nhất định kinh ngạc vô cùng.
"Haha, cái này không phải chuyện nhỏ sao? Về trước đã, không nói cái này" Dương Minh thẳng thắn nói: "Chúng ta đi ăn đi!"
Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến nghe không hiểu gì, nhưng mà xuất phát từ niềm tin của Dương Minh, trong lòng chỉ thở dài một hơi, nếu như lần này Dương Minh có thể giúp Hoàng gia giải quyết chuyện mỏ vàng ở châu Phiu, như vậy chẳng khác nào cứu vớt Hoàng gia khỏi bờ vực phá sản? Vậy hắn sẽ là đại ân nhân của Hoàng gia rồi!
Về phần chuyện Lý gia lừa lấy bốn mươi tỷ của bọn họ, Hoàng Vinh Tiến thật sự không biết nên mở miệng thế nào, số tiền này vốn là của Dương Minh, tự nhiên lại bị cha cầm đưa cho Lý gia, Hoàng Vinh Tiến cũng không biết nên nói sao, chuyện này, chỉ có một mình Hoàng Nhạc Nhạc là có thể nói, và không khiến cho Dương Minh tức giận, xem ra, Dương Minh vô cùng sủng ái em gái mình.
Ngày hôm nay Hoàng Vinh Tiến lái một chiếc Toyota đến, không gian bên trong rất rộng, Hoàng Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh Dương Minh, còn Vương Tiếu Yên thì ngồi riêng một hàng ghế, nhưng mà, cứ ngồi trừng mắt nhìn Dương Minh, làm cho Dương Minh phải cười khổ mãi, thì ra, Vương Tiếu Yên không phải là không để ý, chỉ là vì muốn chừa mặt mũi cho mình thôi.
Trên đời về, Hoàng Vinh Tiến có gọi cho Hoàng Vinh Thiên và cha một cú.
"Alo,, đại ca à? Em Hoàng Vinh Tiến đây, em và Nhạc Nhạc đã gặp Dương Minh" Hoàng Vinh Tiến nói: "Nhưng mà bọn họ vừa xuống máy bay, hơ!i đói bụng, cho nên bọn em đi kiếm cái gì ăn trước đã"
"Ồ, vậy cũng được" Hoàng Vinh Thiên suy nghĩ một chút rồi nói, hiện tại cũng chưa đến giờ cơm, cho nên muốn chiêu đãi Dương Minh tại nhà cũng không được, vì thế gật đầu đồng ý: "Vậy bọn em đi ăn một chút đi, buổi tối về nhà mở tiệc, chiêu đãi bạn trai của Nhạc Nhạc"
"Em biết rồi, đại ca, vậy anh chuyển lời cho cha một tiếng" Hoàng Vinh Tiến nói.
"Được rồi, anh sẽ nói" Hoàng Vinh Thiên nói.
"Đại ca nói thế nào, có dặn cái gì không?" Hoàng Nhạc Nhạc vội hỏi.
"Đại ca nói, chúng ta cứ dẫn Dương Minh đi ăn trước đi, buổi tối về nhà sẽ mở tiệc" Hoàng Vinh Tiến nói.
"Ừ, vậy cũng được" Hoàng Nhạc Nhạc nghe xong gật đầu tán thành.
"Bọn em muốn ăn gì?" Hoàng Vinh Tiến vừa lái xe vừa hỏi.
"Bọn em lần đầu tiên đến đây, cho nên anh làm chủ đi, anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!" Dương Minh nói.
"Vậy ăn cơm gà Hải Nam đi, rất nổi tiếng, cha của anh cũng thích ăn món đó!" Hoàng Vinh Tiến nói, rồi bắt đầu lái xe.
"Cơm gà Hải Nam?" Dương Minh sửng sốt, Hải Nam, chẳng phải là một địa danh trong nước sao? Không biết cái này và Hải Nam có liên hệ gì?
"Đúng vậy, nghe đến tên này liền nghĩ đến cái gì sao? Có phải là nghĩ đến Hải Nam bên kia của bọn em không?" Hoàng Vinh Tiến cười giải thích: "Quả thật, cơm gà Hải Nam là do người Hải Nam sáng chế ra"
"Khoảng những năm ba mươi của thế kỷ trước, người này đến Singapo, sau đó thay đổi hương vị một chút, vừa bán gà vừa bán cơm gà, kết quả là được dân bản xứ ở đây hoan nghênh, mọi người đều bắt chước theo, dần dần cảm thấy rất ngon, và từ từ trở thành một trong những món ăn đặc sắc của Singapo"
"Ngay cả con gái của tổng thống Phillippin cũng ngồi máy bay riêng đến đây ăn hoài, cho nên ngay cả một quán cơm nhỏ cũng tự xưng là cơm gà chính tông đấy!"
Dương Minh không ngờ rằng chỉ một món cơm gà nho nhỏ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, không khỏi cắn lượi.
"Không ngờ có nhiều sự kiện như vậy! Còn hơn cả lịch sử nhân vật nữa!"
"Đúng vậy, mọi người đều tự nhận rằng của mình là chính tông, nhưng anh cảm thấy mùi vị cũng không khác gì đâu, gần đây có một quán cũng ngon, bình thường anh hay đến ăn!" Hoàng Vinh Tiến nói.
"Xem ra, người Hoa rất được hoan nghênh ở đây!" Dương Minh nói.
"Đương nhiên, Singapo là một quốc gia rất đông người Hoa, như ông nội của anh vậy, lúc đầu là một công dân Hồng Công, qua đây làm công cho người ta!" Hoàng Vinh Tiến cảm khái nói: "Ở đây có rất nhiều tập đoàn xí nghiệp người Hoa có tổ tiên xuất thân từ nghèo khó, sau khi trả hết nợ bán mình, liền dựa vào một chút vốn làm ăn nhỏ để gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phát triển lớn mạnh, trên người mỗi người đều có một câu chuyện riêng!"
Dương Minh nghe xong không khỏi giật mình, mỗi một câu chuyện đều có một sự gian khổ riêng, chỉ có những người từng trải mới hiểu hết được.
Chiếc xe? dừng lại tại một quán ăn có vẻ khá đông khách, Dương Minh, Vương Tiếu Yên, Hoàng Nhạc Nhạc và Hoàng Vinh Tiến cùng nhau xuống xe, đi vào bên trong.
Hoàng Vinh Tiến hiển nhiên là khách quen ở đây, cho nên người tiếp viên đón khách ngay lập tức nhận ra Hoàng Vinh Tiến, liền dẫn bọn họ vào trong một bàn bốn người.
Ở đây gần giống với một chổ bán thức ăn nhanh, cho nên không có phòng riêng gì cả, vì thế vô luận là khách có thân phận gì thì cũng ngồi chung bàn cả mà thôi, nếu không thích thì cứ việc gói mang về.
"Nhìn xem muốn ăn cái gì?" Hoàng Vinh Tiến đưa thực đơn cho Dương Minh.
"Bọn em lần đầu tiên đến mà, anh làm chủ đi!" Dương Minh khoát tay, đẩy thực đơn lại cho Hoàng Vinh Tiến.
Hoàng Vinh Tiến và Dương Minh có thể nói là tương đối quen thuộc, cho nên cũng không từ chối, trực tiếp cầm lấy thực đơn, gọi bốn phần cơm gà, vài món rau, rồi dặn phục vụ đi chuẩn bị.
"Sinh ý ở đây thoạt nhìn không tồi nhĩ!" Dương Minh nhìn nhìn rồi nói.
"Đúng vậy, không chỉ là người Hoa thích đến ăn, mà ngay cả những người dân địa phương ở đây cũng thích mùi vị này, Cơm gà đầu tiên không phải chỉ là cơm, mà còn có cả lá xả, lá lan và rất nhiều thứ khác, làm thành canh gà chứ không phải là cơm. Nhưng mà người ở đây rất chú trọng sức khỏe trong ẩm thực, cho nên những người nấu ở đây cũng bắt đầu điều chỉnh là dần dần, thay canh gà bằng những hạt cơm vàng, hương vị ngọt ngào, cũng không tưới dầu quá tràn lan" Hoàng Vinh Tiến nói: "Em xem, những người đến đây thân phận nào cũng có, có học sinh, có người làm công, có thành phần tri thức, còn có cả nhân viên chính phủ, đôi khi còn gặp một số ngôi sao điện ảnh ở đây nữa!"
Dương Minh đưa mắt ra nhìn, quả thật có rất nhiều loại người ở đây, xem ra Hoàng Vinh Tiến nói không sai, cơm gà Hải Nam rất được dân địa phương ở đây hoan nghênh.
"Không biết hôm nay có được gặp ngôi sao nào không?" Hoàng Vinh Tiến nói xong, cũng đưa mắt ra nhìn khắp nơi, nhưng mà, khi con mắt của hắn đảo qua đến chổ cửa, thì biểu tình trên mặt lập đơ lại!
"Anh hai, anh sao vậy" Hoàng Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn thấy biểu tình cứng đơ của Hoàng Vinh Tiến, kỳ quái hỏi.
"Lý Thiên Giai!" Hoàng Vinh Tiến oán hận nói ra ba chữ này.
"Lý Thiên Giai? Bọn chúng cũng đến? " Hoàng Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ánh mắt của Hoàng Vinh Tiến, quả nhiên nhìn thấy Lý Thiên Giai cùng một người con trai cỡ tuổi hắn bước vào trong quán.
Khi Hoàng Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, Lý Thiên Giai hiển nhiên cũng nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang có ý đồ gì.
Chỉ thấy hắn ta nói nói vài câu với người bên cạnh, sau đó hai tên nghênh ngang đi về hướng chổ Hoàng Nhạc Nhạc.
"Người của Lý gia?" Dương Minh cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Nhạc Nhạc, nhíu mày hỏi.
"Ừ, chính là bọn họ" Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu.
"Haha, anh còn nghĩ phải tìm chúng thế nào, không ngờ chúng lại chủ động dâng đến cửa" Dương Minh cười rộ lên, giống như phát hiện ra lục địa mới vậy.
?" Đây không phải là Hoàng Vinh Tiến và Hoàng Nhạc Nhạc sao?" Lý Thiên Giai cùng với người kia đi đến bàn của Hoàng Nhạc Nhạc, Lý Thiên Giai mở miệng châm chọc: "Hoàng gia sắp phá sản rồi, còn rãnh rỗi đến đây ăn sao?"
"Có phá sản hay không cũng không cần mày quản, ở đây không chào đón mày!" Hoàng Vinh Thiên lạnh lùng liếc Lý Thiên Giai, nói.
"À, đã như vậy rồi, mà còn cứng rắn nữa…." Lý Thiên Giai nhìn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Cơm gà, cái cơm gà này…." Nói xong, tay của Lý Thiên Giai chợt đẩy mạnh, làm cho phần cơm gà trước mặt Hoàng Vinh Thiên rớt xuống đất, tiếng chén dĩa bể vang lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
"Mày…" Hoàng Vinh Thiên không ngờ Lý Thiên Giai lại bố láo đến mức này, nhất thời cảm thấy vô cùng căm tức.
"A, thật là có lỗi, tay của tao run quá, không cẩn thận làm rớt đồ của mày!" Lý Thiên Giai lam bộ vô tội nói, sau đó quắc phục vụ lại nói: "Ê, cho bàn này một phần cơm gà khác đi, sau đó tính tiền cho tao!"
Dương Minh nhìn thấy vẻ mặt muốn bị đòn của Lý Thiên Giai, nhất thời cũng nổi giận, nhưng mà dù sao cũng đang ở quán ăn, Dương Minh không muốn vì chuyện này mà hủy hoại bữa ăn, cho nên tạm thời đè nén lửa giận, nhìn xem tên này rốt cục muốn làm gì!"
"Bốp!" một tiếng động khác vang lên, cái chén cơm gà đã bay thẳng vào đầu của Lý Thiên Giai, nhất thời làm cho hắn lảo đảo!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 1124: Không thể tha được
Chương 1124: Không thể tha được