“Lâm Chính! Im miệng, lui xuống!”.
Dường như Băng chủ ý thức được điều gì, lạnh lùng quát.
“Sư phụ, tôi có nói gì sai sao? Tôi biết sư phụ tức giận như vậy là vì nghĩ cho kế hoạch lớn của Tiên Tộc, sư phụ hi vọng Tiên Tộc chúng ta có thể hòa thuận, đoàn kết một lòng, cùng tìm vĩnh sinh! Nhưng bây giờ không phải chúng ta không chịu đoàn kết, mà là có người muốn khiêu khích chia rẽ! Sư phụ có thể chịu được, nhưng tôi không thể chịu được! Người của khu Thiên Tiên chúng ta càng không thể nhịn! Chẳng lẽ chúng tôi lại chịu trơ mắt nhìn Băng chủ của chúng tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà không làm gì?”.
Lâm Chính tức giận nói, giọng nói vang to.
Từng chữ kiên định!
Người của khu Thiên Tiên ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Người của hai khu khác cũng ngơ ngác.
Tên này… thật là to gan!
Anh đang đổ dầu vào lửa sao?
“Mong Nguyên chủ ra lệnh cho người đó dập đầu tạ tội với Băng chủ chúng tôi!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ các thành viên của khu Thiên Tiên.
“Tạ Phương! Im miệng!”.
Chi Lan đột nhiên quay đầu nói.
“Đại sư tỷ, sư phụ là nhân vật như thế nào, sao có thể để Vương Cuồng sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy? Vương Cuồng phải tạ tội với sư phụ!”.
Cô gái tên Tạ Phương nghiêm túc nói.
“Em ngốc à? Lâm Chính đang quạt gió thổi lửa, cố tình khiêu khích, em đừng trúng kế của anh ta!”.
Chi Lan mắng.
“Em biết, nhưng sư phụ bị sỉ nhục là sự thật! Chẳng lẽ người của khu Thiên Tiên chúng ta phải chịu đựng người của khu Nguyên Tiên?”.
Tạ Phương buồn bực nói.
Chi Lan lập tức nghẹn lời.
Tạ Phương nói xong, người của khu Thiên Tiên đều náo động.
“Tạ Phương sư tỷ nói không sai! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”.
“Phải bắt Vương Cuồng dập đầu tạ tội!”.
“Nếu không có hướng giải quyết cho chuyện này, chúng tôi không đồng ý!”.
Càng lúc càng có nhiều giọng nói, mọi người dần dần phẫn nộ.
Băng chủ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Làm vậy có lợi ích gì cho anh?”.
“Băng chủ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng ở góc độ của cô suy nghĩ. Cô là người sẽ trở thành Tiên Chủ, sao có thể mất uy phong ở đây được?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
Băng chủ nhíu mày, không nói gì.
“Các người đừng ức hiếp người quá đáng, bắt tôi quỳ xuống tạ tội? Tuyệt đối không thể!”.
Vương Cuồng quát lên, sao có thể cam tâm?
Khu Thiên Tiên toàn là nữ, người của khu Nguyên Tiên chưa bao giờ xem trọng bọn họ. Hơn nữa theo Vương Cuồng nghĩ, hôm nay sư phụ sẽ thắng cuộc thi, trở thành chủ của Tiên Tộc. Địa vị của đệ tử đích truyền như hắn đương nhiên cũng sẽ lên như diều gặp gió, sao lại coi trọng Băng chủ?
Nhưng hắn không nói còn đỡ, vừa nói thì ngay cả Băng chủ cũng không ngồi yên.
“Nguyên chủ, đồ đệ ông dạy không có giáo dưỡng vậy sao? Nếu vậy, tôi thấy cuộc thi tiên chủ này cũng không cần tiếp tục nữa. Ông còn chưa làm tiên chủ đã như vậy thì sao còn đường sống cho khu Thiên Tiên chúng tôi và khu Thượng Tiên ở trong tộc?”.
Băng chủ lạnh lùng nói.
Câu nói này không thể không nói là tuyệt diệu.
Một câu đơn giản lại kéo cả người của khu Thượng Tiên vào.
Nguyên chủ nhíu mày nhìn sang Thượng chủ, quả nhiên Thượng chủ cũng nhíu mày.
“Vương Cuồng, quỳ xuống tạ tội đi!”, Nguyên chủ nói.
“Sư phụ!”.
“Muốn tôi giúp cậu quỳ sao?”, giọng nói của Nguyên chủ dần lạnh đi.
Vương Cuồng bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng đi tới, quỳ xuống.
“Mong Băng chủ bớt giận, Vương Cuồng đã xúc phạm Băng chủ, Vương Cuồng xin tạ tội với Băng chủ!”.
“Nghe đây, nếu còn dám sỉ nhục Băng chủ của tôi, tôi sẽ không tha cho anh!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Vương Cuồng, nói.
“Cứ đợi đấy!”.
Vương Cuồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Chính, trong mắt tràn ngập sát ý.