Chương 272
Mà việc hãm hại lão đại lúc mấu chốt này, ngoại trừ vị đang nhìn chằm chằm Đông Nam thuỷ quân nhị vương gia còn có thể là ai?
Mộ Dung Bắc Uyên thở dài, rõ ràng là thân trưởng tử, Mộ Dung Bắc Yến không có dã tâm gì, tính tình ở chung cũng tốt, vậy mà hết lần này đến lần khác bị người khác hãm hại, chỉ sợ lúc này hắn đã bị phụ hoàng mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hắn đương nhiên không hề đoán sai, lúc tan yến hội, phu thê Mộ Dung Bắc Yến đã bị Chiêu Vũ để triệu kiến một mình.
Vừa đến ngạch cửa, Chiêu Vũ đế đã vứt một tờ giấy lên đầu Mộ Dung Bắc Yến.
Hắn cùng Lê vương phi nhìn nhau liếc mắt một cái, nhờn tờ giấy này mà lòng hai người run rẩy, hai người đều quỳ xuống.
“Phụ hoàng, tời giấy này không phải của nhi thần! Nhi thần không biết La cô nương, lại càng không biết tên khuê phòng của nàng, chuyện này nhất định là có người vu oan.”
“Vu oan? Trẫm lại thấy, trong toàn bộ yến hội chỉ có mình người ra ngoài một lần, có cung nhân nhìn thấy người đến đình Vọng Nguyệt, những người khác đều quy củ ngồi ở yến hội, trừ ngươi ra thì còn có ai?”
Chiều Vũ để vừa nói như vậy, lòng Lê vương phi cũng trầm xuống. Tuy nói tình cảm của phu thê bọn họ vẫn rất không tệ, nhưng nàng vẫn nhận ra chữ viết này.
Huống chi ở trên yến hội, nàng chú ý sau khi Mộ Dung Bắc Yến ra ngoài không lâu, vị La cô nương kia liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, vạn nhất không phải là hiểu lầm, mà chính hai người kia có tình cảm ám muội thì làm sao bây giờ.
Chiêu Vũ để vốn nghe không lọt tai lý do đi nhà xí của Lê vương, hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi tính toán thật hay, có quan hệ với muội muội La Tước, là chuẩn bị nâng hàng hồi phủ làm bình thế để hưởng tề nhân chi phúc sao?
Trong tay đã có một phần binh lực của nhà Lê vương phi, nay lại muốn binh quyền trong tay Lạ Tước, ngươi không phải ngay sau đó lập tức chuẩn bị ép trẫm nhường vị trí này cho người ngồi hay sao?”
Mộ Dung Bắc Yến sợ tới mức run rẩy, bị Thiên Tử nghi kỵ như vậy chính là tùy thời rơi đầu. Cho dù hắn là trưởng tử thì sao, chọc Chiêu Vũ để không vui thì kết cục nào cũng có thể.
“Đừng trách trẫm không có nhắc nhở ngươi, Thiết Ngô quân cũng không phải thứ người có thể đánh chủ ý được đâu. Muội muội kia của La Tước trẫm đã quyết định tứ hôn nàng cho lão lục, sau này sẽ là đệ muội của ngươi. Mặc kệ ngươi thật tình hay là giả ý thì cũng phải thành thật một chút cho trẫm, tự giải quyết cho tốt. Nếu để trẫm lại phát hiện người có tâm tư loạn thất bát tạo gì thì lập tức quay về Lê vương Phủ diện bích tự quả cho trẫm, không cần xuất môn!”.
Nội tâm Mộ Dung Bắc Yến không ngừng kêu khổ, nhưng giờ phút này Chiếu Vũ để đang nổi nóng, hắn nói nhiều hơn nữa thì đều coi lời nói của hắn là ngụy biện.
Ngay lúc hắn sầu lo không thôi, Lưu công công thông báo nói: “Hoàng thượng, Tam Vương điện hạ, Thần Vương điện hạ cùng với Thần Vương Phi ở ngoài điện cầu kiến, nói là yến hội hôm nay có chút không bình thường, muốn bẩm báo cho hoàng thượng một tiếng”
“Truyền bọn họ vào”
Triệu Khương Lan vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy đại ca đại tẩu đang chật vật quỳ trên mặt đất, dưới đáy lòng yên lặng đau lòng cho bọn họ.
Mộ Dung Bắc Hải lên tiếng đầu tiên: “Đại ca đại tẩu làm sao vậy, chọc phụ hoàng tức giận ư?”
Cơn giận của Chiêu Vũ đế còn chưa tiêu tán, không muốn nhắc đến, vậy nhưng sắc mặt không hề thay đổi, nói: “Các ngươi còn ở lại trong cung là vì chuyện gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên mở miệng nói: “Phụ hoàng, lúc nãy nhi thần gặp được Lục đệ, nghe hắn nói trên yến hội trên người La cô nương có rơi một tờ giấy do hắn viết, bởi vậy chúng con có chút nghi hoặc, đặc biệt muốn thỉnh giáo phụ hoàng”
“Trẫm nói nó viết thì chính là nó viết, có cái gì mà hỏi”
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không đổi sắc: “chỉ sợ chuyện đêm nay là có người cố ý an bài, phụ hoàng cũng không để ý sao?”
Vẻ mặt Chiêu Vũ để lúc này mới biến hóa, trực giác cho rằng bọn họ đã biết cái gì đó, nghiêm mặt nói: “Ý gì?”
“Đây là lần đầu tiên La cô nương tiến cung, vô cùng khác biệt với những nữ tử khác, nàng còn câu nệ hơn các Vương Phi. Nhi thần không cho là nàng lại có lá gan lớn dám cả gan gặp mặt trong cung như vậy.”
Lời này của Mộ Dung Bắc Uyên, Chiêu Vũ để cũng đã nghĩ tới, cho nên ông ta càng thiên về hướng lão đại không nên thân này cố ý dùng tiểu xiếc qua mặt mọi người.
Nghĩ như vậy, hắn lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Bắc Yến một cái.
Thấy biểu tình nà của Chiêu Vũ đế, Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Lúc nãy nhi thần ngồi gần nhất, nhìn thấy phụ hoàng khi cầm tờ giấy thì liên tục nhìn về phía đại ca, hơn nữa lúc này lại triệu bọn họ đến đây để hỏi chuyện, nhi thần cả gan đoán, phụ hoàng phải chăng cho rằng tờ giấy ấy có liên quan đến đại ca”