Chương 1541
Nghe Mộ Dung Bắc Hải nói như thế, Tần Khâm chỉ có thể lùi sang bên cạnh một bước: “Điện hạ, mời!”
Mộ Dung Bắc Hải được người đẩy đi vào trong ngay lập tức, trực tiếp đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy Mộ Dung Bắc Hải đến thì hơi kinh ngạc.
“Tam ca, sao huynh lại đến vào lúc này?”
Mộ Dung Bắc Hải nhấp nhấp môi: “Chuyện của Khương Lan, ta đã nghe nói qua rồi. Đệ trước tiên đừng quá vội vàng, từ trước đến nay nàng ấy đều túc trí đa mưu, nếu như muội ấy không muốn làm Hoàng hậu thì nhất định sẽ có cách kéo dài, chưa chắc sẽ thành cục diện đã định”
Mộ Dung Bắc Uyên buông mắt xuống: “Nhưng nàng ấy một thân một mình ở vinh Dương, lấy cái gì để chống lại với đế vương. Đệ sợ là nàng ấy lại làm ra chuyện ngu ngốc gì, hại bản thân mình gặp nguy hiểm.
“Đệ có đối sách gì?”
“Tạm thời có một kế sách, có lẽ có thể thực hiện. Chẳng qua, phụ hoàng lệnh cho Tần Khâm bao vây Thần Vương phủ đến một con kiến cũng không chui lọt, nếu để mà không ra được thì có chút rắc rối.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra bên ngoài một cái, thấp giọng nói: “Cho nên huynh mới đến đây, hoán đổi đệ ra ngoài. Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Huynh, huynh muốn đổi để ra ngoài? Nhưng nếu như thế, một khi phụ hoàng truy cứu thì huynh phải giải thích thế nào?”
Mộ Dung Bắc Hải hơi lắc đầu: “Không sao, phụ hoàng sẽ không làm gì huynh đầu, đệ cũng biết, phụ hoàng vẫn luôn yêu thương huynh hơn so với những người khác. Nhiều năm như vậy, người vẫn không nỡ ra tay với huynh, nếu như sau này bị phát hiện, cũng nhiều nhất là trừng phạt một hai câu, không có gì nghiêm trọng”
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên biết rõ, nếu như thật sự bị Chiêu Vũ để phát hiện, cho dù là Mộ Dung Bắc Hải, chỉ sợ là cũng không dễ dàng bỏ qua như thế.
Thấy hắn khó xử, Mộ Dung Bắc Hải dịu dàng nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
“Uyên Nhi, từ trước đến nay Tam ca vẫn chưa làm cái gì cho đệ và Khương Lan. Lần này, để Tam ca giúp đỡ các đệ đi. Đồng ý với huynh, đưa muội ấy nguyên vẹn không thương tổn gì trở về đây, nếu không để muội ấy ở Vinh Dương một mình, trong lòng ta cũng thấy khó chịu”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm động nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Hắn đâu có chưa làm cho cái gì chứ, mỗi lần Thần Vương phủ gặp nạn, Mộ Dung Bắc Hải đều là người đầu tiên ra tay cứu trợ.
Có vị huynh trưởng như thế này, là phúc phần lớn nhất của hắn.
“Đa tạ Tam ca huynh, đệ nhất định dốc hết sức lực đưa Khương Lan trở về Thịnh Khang. Nếu không cuộc đời này của đệ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Mộ Dung Bắc Hải có lẽ là lo hắn làm loạn, nhịn không được nhắc nhở: “Nhưng đệ phải nhớ lấy, mọi chuyện đều lấy an nguy của hai người các đệ làm đầu. Còn sống thì núi xanh không lo không có củi đốt, nếu như lần này không được thì sau này đợi cơ hội tốt hơn, đừng hành sự lỗ mãng”
Rất nhanh Tiểu Dương đã dựa theo dáng vẻ của hai người, làm từng cái mặt nạ giả.
Suy cho cùng thì Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên là huynh đệ ruột thịt. gương mặt có nét giống nhau. Cho nên sau khi đeo mặt nạ lên xong, gần như không phân biệt được.
Cho dù là nhìn kĩ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Có điều rắc rối là Mộ Dung Bắc Uyên nếu muốn ra ngoài thì phải ngồi xe lăn của Mộ Dung Bắc Hải.
Vậy thì mấy ngày Mộ Dung Bắc Hải ở Thần Vương phủ, nói lý ra đều phải dựa vào gậy chống. Tuy hắn vẫn luôn luyện tập, nhưng nếu thời gian dài thì vẫn có chút khó khăn.
Lo ngại như thế, đương nhiên khiến cho Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy áy náy.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại không để bụng, sau đó hai người đổi y phục ngay lập tức, đợi sau khi Mộ Dung Bắc Hải đứng lên khỏi xe lần đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên ngồi, hắn ta không khỏi cảm thán một tiếng.
“Thì ra bình thường để có dáng vẻ như thế này, nhìn từ trong gương thì không nhìn ra rõ ràng, bây giờ nhìn thấy, nhưng thật ra rõ rành rành.