Chương 1542
Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ một tiếng: “Đệ sẽ ra khỏi thành ngay lập tức, Tam ca, nếu như huynh không chống đỡ nổi nữa thì cũng không cần quá miễn cưỡng bản thân. Chuyển này bọn đệ sẽ đi rất vội vàng, chỉ cần ra khỏi thành, người của phụ hoàng nhất định sẽ đuổi không kịp
Mộ Dung Bắc Hải lại an bài cho hắn rất nhiều: “Hôm nay giờ hợi vừa qua, bọn đệ từ hướng đông nam ra khỏi thành, huynh đã lén lút phái người dặn dò với người có trách nhiệm canh giữ trường thành rồi, thị vệ tuyệt đối sẽ không ngăn cản xe ngựa của Sơn Vương phủ. Ngoài ra, tư bình trong phủ của đệ không mang ra ngoài được, có thể đem tư binh của huynh đi. Nhân mã đã kiểm kê xong, bọn họ đều đang ở Sơn Vương phủ chờ lệnh”
Mộ Dung Bắc Uyên trịnh trọng chắp tay với hắn: “Đại ân không lời nào nói cảm tạ hết được. Đợi sau khi đệ đưa Vương phi trở về, phu thê bọn đệ sẽ đến Sơn Vương phủ tìm huynh.
“Bảo trọng, mong đệ mọi chuyện đều suôn sẻ” Từ biệt Mộ Dung Bắc Hải xong, Mộ Dung Bắc Uyên ngồi lên xe lăn của hắn.
Hắn được thị vệ đẩy ra ngoài, lúc đi qua cửa lớn của Vương phủ, Tần Khâm tiến lên một bước: “Sơn Vương điện hạ, hạ quan biết ngài và Thần Vương điện hạ huynh đệ tình thâm, nhưng lệnh của Hoàng thượng không thể trái, mong là sau này, đừng đến đây nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên lo giọng nói sẽ bị Tần Khâm nhận ra, cho nên chỉ mặt không chút biểu cảm gật đầu.
Tần Khâm quả nhiên không phát hiện ra có gì bất thường, đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn hắn rời đi,
Cách Vương phủ một đoạn xa, Mộ Dung Bắc Uyên mới đứng lên từ xe lăn
Sau khi bọn họ đi đến Sơn Vương phủ kiểm kê lại binh trong phủ, Tiểu Dương cũng rất nhanh đã đưa Hoắc Hoa Quý đến trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng ta một cái, với dung mạo này, nàng ta và Triệu Khương Lan không hề giống nhau.
Nhưng dáng người quả thực là khá giống, chỉ nhìn mỗi bóng lưng, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhìn ra sự khác biệt.
“Ngươi nói mấy câu, bổn vương nghe xem sao.”
Hoắc Hoa Quý nói hai câu, Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Không đúng, giọng nói của nàng ấy có chút trong trẻo. Cho dù không có cười thì nghe vẫn cảm thấy có ý cười trong lời nói. Lúc tức giận thì lạnh lùng khàn khàn, lúc vui vẻ thì vui vẻ sung sướng, rất sinh động”
Hoặc Hoa Quý lại thử vài lần.
Lúc nàng ta đang nói đến chỗ nào đó, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên giơ tay: “Dừng, chính là cảm giác lúc vừa nãy, ngươi lại mấy câu đi”
Hoắc Hoa Quý dựa theo giọng nói lúc nãy nói thêm mấy câu
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dù sao thì nàng ta cũng đã nói quen khẩu kỹ, chút là thông qua rồi.
Nghe thấy giọng nói này, không nhìn mặt của đối phương, trong bóng tối, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn một chút.
Khương Lan. Hắn đã lâu không nghe thấy giọng của Triệu Khương Lan rồi.
Nàng khoẻ không, Khương Lan. Hốc mắt Mộ Dung Bắc Uyên đỏ ửng, có chút nóng nảy mà quay mặt sang hướng khác.
“Cứ dựa theo giọng nói vừa nãy mà luyện tập thêm đi.
Người có biết viết chữ không?”
Hoắc Hoa Quý gật đầu trước, rồi lại lắc đầu: “Không biết nhiều, nhưng cha tiểu nhân có dạy tiểu nhân viết tên của mình.”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy một xấp giấy trong tay áo ra “Đây là Vương phi của bổn vương tự mình viết ra, bình thường nàng ấy viết nhiều nhiều chữ nhỏ và và lối chữ Thảo nhiều nhất. Lúc viết phương thuốc, nàng ấy có thói quen dùng lối chữ Thảo, những lúc khác thì viết chữ nhỏ nhiều hơn. Hai kiểu chữ này, người đều phải viết phỏng theo hằng ngày, hy vọng đợi đến khi chúng ta đến Vinh Dương, người có thể tiến bộ vượt bậc.
Hoắc Hoa Quý cẩn thận nhận lấy: “Vâng, tiểu nhân sẽ không lười biếng”