Dựng nên phòng thí nghiệm kiểu này, không chỉ muốn có thể kháng cự với giá lạnh như vậy, còn cần điện lưu trong nước biển cung cấp đủ để duy trì sự hoạt động của phòng thí nghiệm, còn phải từ mảnh đất khô cằn sỏi đá này thu hoạch thức ăn, vân vân…
Nhưng những thứ này, đối với Nghiêm Bất Vấn hiện tại mà nói, cũng không phải là vấn đề.
Cả người áo dài bẩn màu trắng, tóc dài rối tung, Nghiêm Bất Vấn từ phòng thí nghiệm nhảy xuống mặt băng.
Trong tay nắm chặt một bình rượu mạnh hơn chín mươi độ, thậm chí có thể cho đó là cồn, Nghiêm Bất Vấn há to dốc vào miệng.
Từ lúc sau khi anh ta xác định ở Yến Kinh, thậm chí ở toàn bộ Hoa Hạ, các quốc gia trên toàn thế giới đặt phòng thí nghiệm sẽ không an toàn, Nghiêm Bất Vấn liền có ý định tìm kiếm tọa độ phòng thí nghiệm mới.
Không ai có thể nghĩ đến, anh ta khiến cho vài người nhân bản thần tộc chính mình nuôi dưỡng ra, liên hợp dùng Không gian pháp tắc, di chuyển phòng thí nghiệm đến dưới lớp băng Bắc Cực.
Cho dù mánh khóe thần thánh, thông thiên của Dương Thần, cho dù ở Hoa Hạ, Viêm Hoàng Thiết Lữ và nhà họ Lý tìm kiếm như thế nào, cũng không thể trong vài năm nghĩ đến tìm anh ta dưới lớp băng Bắc Cực!
Mà anh ta, Nghiêm Bất Vấn, căn bản không cần thời gian vài năm, đã có thể hoàn toàn làm cho tất cả đối thủ gục xuống!
Đến giờ đã không biết bao nhiêu ngày tới Bắc Cực, Nghiêm Bất Vấn cảm thấy cảm xúc của anh ta càng ngày càng hưng phấn, cùng với thí nghiệm chung cực của anh ta càng ngày càng hoàn thiện, anh ta nhìn thấy niềm hi vọng lần sau có thể chiến thắng Dương Thần.
Đến lúc đó, anh ta sẽ nghiền nát hết thảy pháp tắc của thế giới này, anh ta sẽ tiêu diệt hết cái gọi là Chủ Thần và Hồng Mông.
Mà cô, cô gái anh ta tha thiết mơ ước, cũng sẽ trở thành đồ chiếm hữu của riêng anh ta!
Vừa uống vào mấy ngụm rượu cồn, Nghiêm Bất Vấn đang cảm thấy cổ họng của anh ta bị kích thích giống như lửa thiêu, sắc mặt căng thẳng.
Chậm rãi xoay người, Nghiêm Bất Vấn vô hạn si mê mà nhìn, cũng không biết lúc nào xuất hiện bóng hình xinh đẹp yêu thương sau lưng anh ta…
Bộ váy tơ lụa màu đen lộ ra hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại, dáng người yểu điệu tuyệt vời, giống như một đóa sen đen nở rộ trên mặt băng tuyết.
Mái tóc đen của cô gái bay lượn trong không trung, dưới ánh mặt trời, dung nhan không tuổi của cô dường như có chút trong suốt.
Tựa như một bức tượng nữ thần Băng Tuyết dưới lớp lụa đen mỏng, trong cực quang sặc sỡ lóa mắt.
- Em… Em đến rồi…
Bờ môi Nghiêm Bất Vấn run rẩy kích động.
- Anh biết mà… Anh biết em sẽ không từ bỏ anh, em quan tâm anh!
Mặt cô gái thần bí không chút thay đổi, thậm chí còn không nhìn Nghiêm Bất Vấn.
Khóe mắt hơi liếc nhìn anh ta, hơi thở mùi đàn hương khẽ nói:
- Sớm đã nói ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ rồi, thế nào, tư vị bị Dương Thần đánh trọng thương, không dễ chịu chứ.
Sắc mặt Nghiêm Bất Vấn trắng bệch.
- Không sao… Đợi anh hoàn thành cải tạo, lần sau đi gặp hắn, người chết chính là hắn!
Cô gái váy đen dường như cười nhạo một tiếng, nhưng nụ cười miệt thị lại cũng khiến tâm trí Nghiêm Bất Vấn hướng về.
- Ngươi so với hắn… Chênh lệch quá xa… Ta tốt bụng khuyên ngươi, nếu ngươi không nghe thế thì cũng tùy ngươi.
- Sẽ không đâu! Tốc độ tiến bộ của anh hơn xa hắn, anh đã biết thực lực của hắn đến tầng nào, lần sau, anh nhất định giết chết hắn thành công!
Nghiêm Bất Vấn hét to.
Cô gái khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi muốn tìm đến cái chết, ta cũng không ngăn ngươi, cái ta muốn ngươi làm, mục đích đã đạt được rồi.
Ta đến cái nơi quái quỷ này là muốn cảnh cáo ngươi, Thần cách Thần Tộc còn lại không nhiều lắm, kế hoạch ngu ngốc kia của ngươi đã lãng phí một Thần cách ta vất vả thu thập.
Nếu còn dám khiến cho đám Thần tộc sống lại lộ ra trước mặt Dương Thần, bị hắn giết chết, thế thì không cần Dương Thần động thủ, ta sẽ kết liễu ngươi!
Trong mắt Nghiêm Bất Vấn hiện lên một chút oán giận, nói:
- Lẽ nào anh vì em mà trả giá nhiều như vậy! Em lại độc ác quyết tâm như vậy?
Trong mắt cô gái âm u lạnh lẽo nhìn không thấy chút thương hại.
- Ngươi tưởng rằng sao?
Nghiêm Bất Vấn không nói, nhưng sự độc ác trong mắt đã biểu lộ không sót.
- Nếu như em lo lắng cho Thần tộc của em như vậy, vì sao còn muốn để bọn họ lưu lại chỗ anh?
Cô gái thản nhiên nói:
- Chỉ là vẫn chưa đến thời điểm xuất hiện mà thôi, ngươi đừng hồ đồ, là ngươi dựa vào sức mạnh của chúng Thần mới trốn đến đây mà không phải dựa vào ngươi, mới có thể chuyển căn cứ tới đây.
Không có ngươi, với tốc độ nghiên cứu của ta, cũng có thể hoàn thành những thí nghiệm này, ngươi chỉ là làm thuê giúp ta, những cái khác, ngươi chẳng là cái gì cả.
Nghiêm Bất Vấn nắm chặt tay, bình rượu lạnh lẽo trên tay run rẩy.
- Lực Thiên Địa diễn sinh Dương Thần đánh vào cơ thể ngươi, đến bây giờ ngươi cũng không thể bài trừ hoàn toàn, có lẽ mỗi ngày đều không dễ chịu.
Cô gái nói tiếp.
Nghiêm Bất Vấn oán hận nói:
- Qua hơn một tuần nữa, anh chắc chắn có thể bài trừ ra tất cả!
Nói đến đó, trên mặt Nghiêm Bất Vấn bỗng nhiên ửng hồng, theo sau đó “Ộc” một tiếng, nôn ra ngụm máu đen đỏ!
Ngụm máu rơi trên mặt băng, tản ra mùi vị tanh tanh, vô cùng chói mắt.
Miệng cô gái váy đen xẹt qua một độ cong quỷ dị:
- Thôi đi, xem cái mặt của ngươi cũng coi như giúp ta không ít việc, ta giúp ngươi một tay.
Nói xong, cô gái vung tay lên, giống như một tư thế nhảy tao nhã.
Toàn bộ thân thể dưới áo khoác trắng của Nghiêm Bất Vấn run rẩy!
- A!!
Một kình khí cương mãnh từ bên người anh ta ầm ầm nổ tung!
Băng tuyết bay lên, sụp xuống một cái động!
Sau khi Nghiêm Bất Vấn lại phun ra mấy ngụm máu đen, sắc mặt cũng bất ngờ khôi phục lại vài phần khí sắc.
Cô gái váy đen khẽ hừ một tiếng.
- Được rồi, tất cả lực Thiên Địa diễn sinh trong cơ thể ngươi đã được rút ra. Ngươi muốn dùng đá thần đánh bại Dương Thần, ta biết rõ ngươi, muốn làm thì đi làm đi, điều này cũng đã sớm định trước rồi.
Hào quang nóng bỏng phát ra từ trong mắt Nghiêm Bất Vấn.
- Nếu em nói tương lai tất cả đã được định trước rồi, thế nếu như anh thắng, thì lại như thế nào!?
- Không có khả năng.
Cô gái dứt khoát nói:
- Tương lai sẽ không thể thay đổi, hơn nữa ta cũng không cho phép nó thay đổi.
Nói xong, đôi chân trần của cô gái điểm nhẹ dưới băng tuyết, váy đen phiêu đãng, bóng dáng giây lát đã tiêu tan trong băng nguyên mịt mờ.
Nghiêm Bất Vấn hít một hơi không khí lạnh như băng, dường như còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trên người cô gái.
- Tương lai? Hừ… Khoảnh khắc em xuất hiện trước mặt anh thì đã thay đổi rồi, không phải sao…
Gần như cùng lúc đó.
Trên một khối băng khổng lồ di động gần eo biển Bắc Băng Dương.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest màu đen, đi đôi giày da bóng loáng, sau khi hiện ra giữa không trung, dừng ở trên mặt băng.
Người đàn ông anh tuấn nhưng làn da tiều tụy thở dài, kéo kéo cổ áo, dường như có chút bất đắc dĩ.
- Cẩn thận trốn xa như vậy, vẫn bị ngươi phát hiện. Chậc chậc… Mấy ngàn năm đã trôi qua rồi, một lần luân hồi cũng không lãng phí, nhưng sự chênh lệch với người phụ nữ ngươi, sao không kéo nhỏ lại chứ.
Người đàn ông thở dài nói.
Cô gái váy đen chân thành đứng trước mặt người đàn ông, hài hước nhìn người đàn ông giống như một doanh nhân.
- Hermes, nếu ngươi đủ thông minh, nên thành thật làm Thân Vương Tộc ma cà rồng của ngươi, mà không phải đến rình mò ta đang làm cái gì.
Cô gái lạnh giọng nói.
Người đàn ông mặc đồ vest này, đương nhiên là tộc trưởng của tộc Tzimisce, Rafael, cũng là thần chăn nuôi Hermes.
- Athéna thân mến, vẫn là lãnh đạm y như thế, tuy nhiên, ngươi vẫn xinh đẹp khiến người ta khó có thể kềm chế rơi vào sắc đẹp của ngươi như vậy…
Ngươi không chào đón cuộc đến thăm của ta như vậy, ta sẽ đau lòng đấy, dù gì ta cũng coi là người một nhà, tuy rằng trong đại nghiệp phục hưng Thần Tộc, ta lại không thể giúp đỡ được nhiều, nhưng quan tâm một chút là cũng cần mà.
Rafael khách khí cười nói.
- A… Thé… Na…
Nữ thần giống như hoa Tulip màu đen trên biển băng, thì thầm tên của chính mình.
- Đã hơn năm trăm năm, không có ai gọi ta cái tên này…
Athéna dường như đang nhớ lại gì đó, trong đôi mắt đẹp như sao, trăm nghìn suy nghĩ.
Đúng lúc này, Rafael dường như gặp được một cơ hội, trong mắt hiện lên sự hưng phấn.
Một cây pháp trượng màu vàng không biết hiện ra trên tay Rafael khi nào, trên pháp trượng màu vàng có một con rắn bay quấn quanh, con rắn bay mở ra cánh chim màu vàng!
Mắt con rắn bay khảm hai viến đá quí màu đỏ, ở đó lóe lên hai ánh sáng đỏ đẹp đẽ.
Theo sát sau, thế giới toàn bộ phía trên lớp băng, đều lâm vào một lớp nặng nề hắc ám chết chóc.
Vị trí Athéna đang đứng, đầu tiên là bắt đầu tan thành chất lỏng, sau đó bắt đầu rơi xuống, giống như đang không ngừng ngầm rơi, mắt thấy muốn rơi xuống vực sâu vô tận!
Nhưng khoảnh khắc đó, Athéna lại chầm chậm quay đầu lại, hai ánh mắt lạnh đến thấu xương, thẳng tắp sáp nhập vào trong tròng mắt của Rafael.
- Hừ, buồn cười.
Athéna hời hợt nói vài chữ, giống như thổi một hơi, không biết sao, toàn bộ không gian hắc ám thoáng chốc sụp đổ!
Rafael như bị thương nặng mà trở mình bay ngược lại hai mươi mấy mét, mới nửa quì trên mặt đất ổn định cơ thể!
Cánh con rắn bay trên pháp trượng kia không biết đã thu lại từ bao giờ.
- Hermes, không cần đùa giỡn chút tài mọn của ngươi trước mặt ta, cảnh trong mơ? Đó là chiêu chỉ có thể dùng để lừa trẻ con…
Có lẽ ngươi dùng mấy ngàn năm không luân hồi đổi đấy Pháp tác không gian có thể thắng Apollo và Poseidon, nhưng đừng thử khiêu chiến với tầng lớp ngươi vĩnh viễn không thể với tới.
Athéna khinh thường nói:
- Chênh lệch, chính là chênh lệch, không phải cần cù thì có thể bù lại, cần cù có thể bù lại không phải chênh lệch mà là khác biệt…
Rafael cúi đầu xuống, hai mắt đỏ thẫm, răng nanh ma cà rồng đã lộ ra ngoài môi, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng…
Nhưng Athéna hiển nhiên không có tâm tình chơi cùng hắn.
- Ta phải trở về, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi tốt nhất đừng tự cho mình thông minh, kế hoạch của ta tuyệt đối không sai sót, nhầm lẫn…
Nếu ngươi dám đục nước béo cò, làm chuyện khiến ta không vui, ta cũng không ngại hủy diệt Thần cách của ngươi trước…
Nói xong, bóng dáng Athéna cũng đã đồng thời biến mất trong Bắc Băng Dương vô ngần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 915: Mà là khác biệt
Chương 915: Mà là khác biệt