TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 916: Có thể có, có thể không

Tuy đã hơn hai giờ sáng, nhưng lượng khách đến khiến câu lạc bộ trong khu giải trí tổng hợp ở trung tâm thành phố vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Tìm phòng Karaoke theo như lời Lưu Minh Ngọc, dọc theo con đường hành lang, tất cả đều là những giọng hét đinh tai nhức óc.

Dương Thần có chút cảm thán, xem ra mọi người trong thành phố này đều áp lực rất lớn, đây nào có phải hát, rõ ràng là đang phá cổ họng của mình, giống như hắn đi làm buổi đực buổi cái, sẽ cảm thấy đi làm là một kiểu thêm gia vị cho cuộc sống.

Đi tới bên ngoài phòng riêng, Dương Thần trực tiếp đẩy cửa ra.

Một mùi hỗn tạp mùi rượu và khói thuốc từ trong phòng xông ra.

Dương Thần nhíu mày, chỗ này thế nào lại so với không khí năm đó hắn lăn lộn ở những quán bar ngầm ở Châu Âu còn kinh hơn?

TV Plasma treo trên tường đang phát một MV sống động, không gian rộng rãi bên cạnh là một sô-pha màu đỏ rượu.

Trên sô-pha, lúc này bảy tám chàng trai cô gái đang nhìn về phía cửa.

Dương Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Minh Ngọc chen chúc giữa hai cô gái, ở bên cạnh cô, một người là Triệu Hải Lệ chị em tốt thời đại học đã từng gặp mặt, người kia thì không quen.

Lưu Minh Ngọc còn mặc bộ váy lệch vai đơn giản màu xanh xám lúc đi xem buổi biểu diễn, hai cánh tay trắng muốt thon dài phụ trợ bộ ngực kiêu ngạo, trên chiếc cổ trắng đeo một chuỗi dây chuyền bạch kim, rực rỡ lóng lánh.

Lúc gọi điện thoại thoại, Lưu Minh Ngọc rõ ràng là bộ dáng mơ mơ màng màng sắp say, làn da trắng hồng trước mắt này, bộ dáng rực rỡ phát sáng, nào có là người sắp say.

Lưu Minh Ngọc nhìn thấy Dương Thần tiến vào, trên mặt lộ ra một chút giảo hoạt, cười ngọt ngào:

- Anh yêu, cuối cùng anh cũng đến đón em rồi.

Dương Thần sờ sờ cái trán, lịch sự giơ tay chào đám bạn học của Lưu Minh Ngọc, cười khổ nói:

- Không phải em nói say rượu sao?

- Trước khi anh đến lại tỉnh rồi.

Lưu Minh Ngọc chớp mắt nói.

Dương Thần không biết làm thế nào, rõ ràng là cô đang đùa giỡn, đơn giản là xem hắn để ý đến cô bao nhiêu.

- Thế chúng ta về?

Lưu Minh Ngọc gật gật đầu, buông chén rượu, nói:

- Từ từ đã.

Nói xong, đôi tay cô giơ ra, nói với mấy người bạn bên cạnh:

- Đem ra đây.

Mấy người khác bao gồm Triệu Hải Lệ trong đó, cũng không tình nguyện lấy ví tiền ra, mỗi người lấy ra tờ một trăm tệ màu đỏ số lượng nhất định, giao cho Lưu Minh Ngọc.

Dương Thần có chút sững sờ, đây là tình huống gì? Thu tiền bảo kê? Học theo Lưu Thanh Sơn?

- Hải Lệ, cậu cũng quá biết bịa chuyện đấy, bạn trai của Minh Ngọc căn bản là tính tình vô cùng tốt.

Một bạn nữ buồn bực nói.

Triệu Hải Lệ ngượng ngùng nhìn Dương Thần, hơi mơ hồ mà nói thầm.

- Lần trước anh ta thực sự rất dữ…

Mấy người khác cũng lẩm bẩm, tỏ ra bất mãn đối với Triệu Hải Lệ.

Thu được đầy một đống tiền mặt, Lưu Minh Ngọc mới đắc ý lắc lắc, sau khi bỏ vào trong ví, nhún nhảy đi tới bên Dương Thần.

Kéo cánh tay Dương Thần, khuôn mặt cô hưng phấn nói:

- Ông xã, chúng ta đi ăn khuya đi, anh xem vừa rồi em kiếm được một món lớn!

Dương Thần hơi hơi nhíu mi, từ trong lời nói của bọn họ, đại khái cũng đã hiểu chuyện gì, sau khi im lặng không lên tiếng gật gật đầu, lại giơ tay tạm biệt với đám bạn đại học trong phòng, đưa Lưu Minh Ngọc ra khỏi phòng riêng.

Trên đường ra bên ngoài hộp đêm, Dương Thần cũng không nói một tiếng, lúc đến bãi đỗ xe, Dương Thần bỏ tay Lưu Minh Ngọc đang níu lấy hắn ra.

Lưu Minh Ngọc đang cảm thấy hơi buồn bực, sao tên này chẳng nói năng gì, bị bỏ ra trực tiếp như vậy, khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc.

- Ông xã… Anh làm sao thế…

Bởi vì uống không ít rượu, lúc này Lưu Minh Ngọc giống như một quả mật đào chín, toàn thân đều tỏa ra hormone nồng đậm.

Lúc dọc đường đi ra ngoài, những người đàn ông đi qua đều kìm không được liếc nhìn vài cái, lại có ánh mắt ghen tị đối với Dương Thần.

Nhưng giờ khắc này, Dương Thần lại không có tâm tình để cảm nhận thân thể đầy đặn của cô gái hắn vốn thích.

- Nếu em không say, tự mình lái xe về đi, dù sao cũng không cần để ý cảnh sát, anh đi trước đây.

Sau khi Dương Thần phức tạp nhìn cô một cái, xoay người liền định đi khỏi.

Sau khi trong đôi mắt đẹp đẽ ướt át của Lưu Minh Ngọc hiện lên sự kinh ngạc, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tràn đầy xấu hổ và giận dữ.

Bước nhanh đi đến trước mặt Dương Thần, chặn đường đi, Lưu Minh Ngọc cắn đối môi đỏ mọng, chất vấn nói:

- Dương Thần! Bây giờ anh giận em sao!? Em làm sai cái gì mà anh lại muốn ghét bỏ em như vậy?

Nếu như em để anh đến đón em, là không tình nguyện như vậy, thế anh còn đến làm gì!? Hơn nữa không phải anh gọi điện thoại cho em trước sao!?

Dương Thần hít sâu một hơi, cố gắng hết sức bình tĩnh hòa nhã nói:

- Nếu như em vô cùng để ý, vô cùng quan tâm một người, trên đường giẫm mạnh chân ga, chạy tới đón cô ấy về nhà, lại phát hiện cô ấy căn bản không say, chỉ là lấy rượu để dụ sự quan tâm của em.

Nhưng thế cũng thôi đi, nhưng như vậy không ngờ là đánh cuộc cùng người khác, đánh cuộc xem người đàn ông này có bị lừa mà tức giận không? Hơn nữa còn trước mặt mọi người, cầm một món tiền lớn… Em cảm thấy, chuyện này đối với người đàn ông này mà nói, thực sự là chuyện nhỏ sao?

Lưu Minh Ngọc hơi ngơ ngác mà há miệng, im lặng.

Dương Thần trầm giọng nói:

- Nửa đêm em tụ hội cùng bạn học, uống rượu đến tận sáng sớm, để anh tới đón anh có thể chấp nhận được, nếu như em uống say rồi, anh cũng có thể hiểu được, dù sao công việc của em khiến em ngày thường chắc chắn không thể uống ít rượu.

Em gạt anh, anh cũng có thể hiểu, dù sao không coi là chuyện ảnh hưởng phong nhã, em có thể chỉ là muốn xem xem anh có để ý em nhiều hay không.

Nhưng, em không ngờ lại lấy sự thật lòng, khoan dung của anh trở thành tiền đặt cược đánh bạc, đánh bạc cùng đám bạn học kia của em?

Thế anh là cái gì? Thằng hề để bọn dùng đánh bạc xem kịch? Tạp kĩ đùa giỡn? Hay là giống như một con chó, nhìn một cái đĩa ném ra xem có thể ngoạm trúng, dùng cái này để đánh bạc?

Càng nói đến sau này, giọng Dương Thần càng nặng nề.

Trong mắt Lưu Minh Ngọc lộ ra sự hối hận và tự trách, thẹn thùng cúi đầu, co người lại, cắn môi dưới.

Dương Thần phun ra sự tức giận, chợt lách qua cô, lập tức đi về phía bãi đỗ xe.

Lưu Minh Ngọc sửng sốt, khẩn trương đuổi theo, ôm lấy eo Dương Thần từ phía sau, kề sát nói:

- Ông xã, anh đừng tức giận nữa, em biết sai rồi… Em… Lần sau em tuyệt đối sẽ không thế nữa.

Dương Thần im lặng.

Lưu Minh Ngọc sốt ruột nói:

- Bọn họ nói bạn trai của em căn bản không gặp được, chắc chắn là tùy tiện chơi bời, không coi là thật, trong lòng em liền không thoải mái. Hơn nữa em cũng uống không ít rồi, đầu óc hơi nóng liền đánh cược cùng bọn họ… Anh cũng biết em trước đây chưa từng yêu đương gì, có chỗ suy nghĩ không chu toàn mà.

Dương Thần thở dài một hơi, bỏ tay Lưu Minh Ngọc quấn quanh eo hắn ra, quay người lại nói:

- Thực sự rất muộn rồi, em về đi, bây giờ tâm trạng anh không tốt, ngủ một giấc chắc hẳn không có việc gì rồi.

- Em không cần!

Hốc mắt Lưu Minh Ngọc hồng hồng, bỗng nhiễn tức giận nói:

- Em đã ăn nói khép nép xin lỗi anh như vậy rồi! Lẽ nào anh cùng em phân cao thấp như vậy sao!?

Em là một phụ nữ bình thường, cũng không phải thánh nhân gì, làm sai chút chuyện lẽ nào không nên sao!? Một người đàn ông sao lại nhỏ mọn như thế? Chính là do lòng tự tôn bị thương tổn một chút? Lẽ nào anh đến một chút trái tim bình thường cũng không có sao!?

Lúc này đổi lại Dương Thần vẻ mặt mờ mịt, không biết làm sao cô gái này lại kích động tức giận như vậy.

- Em biết rồi.

Nước mắt Lưu Minh Ngọc ròng ròng nức nở nói:

- Bởi vì em chỉ là một tình nhân có thể có có thể không, căn bản không xứng để anh yêu một chút, vì thế anh mới không thể tha thứ cho em đúng không? Nếu như em là Tổng giám đốc Lâm, anh chắc chắn sẽ không đối xử với em khắc nghiệt như vậy!

Dương Thần vừa nghe liền nhức đầu.

- Anh nào có đối xử với em khắc nghiệt, hơn nữa anh…

- Anh có!

- …

- Mỗi lần chỉ cần trong lòng Tổng giám đốc Lâm không thoải mái, anh liền mặt mày nhăn nhó như vậy, còn tận tâm suy nghĩ lấy lòng cô ấy, anh dám nói cô ấy không tạo cho anh bất cứ thương tổn nào không? Lần chuyện ở Hồng Kông, lần chuyện báo chí Trường Lâm, còn có chuyện lần trước tài liệu cơ mật bị ăn trộm…

Tổng giám đốc Lâm đều không giấu diếm mọi người, bao gồm cả anh, anh đều vì cô ấy lo lắng vất vả, đến cuối cùng lại là cô ấy đùa bỡn tất cả mọi người sao!?

Cô ấy cũng không coi anh là người để cô ấy thật lòng đối đãi? Cô ấy còn là vợ anh đấy, lẽ nào cô ấy không cảm thấy cô ấy tổn thương anh nặng sao? Lúc đó cô ấy có để ý tới lòng tự tôn của anh sao?

Sắc mặt Dương Thần xanh mét, lại nói không ra lời.

Nếu không phải Lưu Minh Ngọc nhắc nhở, chính hắn thực sự không ý thức được vấn đề này, trong lòng không khỏi giằng co.

Đọc truyện chữ Full