Đám người Lâm Chính nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt.
"Cậu là Tiên chủ Tiên Tộc, chứ không phải Tiên chủ Tiên Cốc chúng tôi! Cậu nói thả người? Hừ, cậu coi chúng tôi là gì?"
La Thành Tiên khẽ cười nói.
Lâm Chính không đáp, chỉ vung tay lên.
Đằng sau anh xuất hiện một nhóm người bị xiềng xích.
Nhóm người này là người của Tiên Cốc bị bắt làm tù binh.
Nhưng bọn họ còn tốt hơn nhiều so với người của Lâm Chính, ít nhất còn có tay có chân.
"Hôm nay tôi đến để trao đổi tù binh, các ông thả người của tôi thì có thể đưa những người này đi!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
Nhưng La Thành Tiên liếc mắt nhìn những người đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: "Không được!"
“Gì cơ?”
Lâm Chính ngây người.
Tất cả mọi người cũng khó tin.
“Phó cốc chủ, cứu chúng tôi với! Phó cốc chủ!”
“Mau đưa chúng tôi về!”
“Phó cốc chủ, cứu mạng!”
Đám tù binh qùy xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Nhưng La Thành Tiên vẫn đứng im, lạnh lùng nói: "Lũ rác rưởi! Đã bị người của Tiên Tộc bắt đi thì chỉ có thể nói kỹ năng của các ngươi rất kém, thực lực cũng không ra gì, Tiên Cốc không chấp nhận những kẻ bất tài, đạo tâm kém cỏi, tu vi thấp, sao các ngươi có thể vào được Tiên Cốc? Chi bằng cả đời làm tù binh đi!”
Những người này nghe thấy vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, ai cũng gào khóc thảm thiết.
Lâm Chính cũng khó tin, không ngờ lòng dạ La Thành Tiên độc ác như vậy, đến cả tù binh cũng không cần.
“Nếu các ông không có ý định trao đổi tù binh, vậy ông thông báo với người của tôi, muốn tôi đến đây làm gì?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tất nhiên là muốn gặp Tiên chủ Tiên Tộc mới nhận chức rồi!”
La Thành Tiên híp mắt cười nói, trong mắt tràn ngập sát ý: “Cốc chủ chúng tôi đã nói, nếu Tiên chủ là người không thể đắc tội thì tuyệt đối không được đắc tội, phải xem xét thời cơ mới được hành động, còn nếu Tiên chủ là người vô danh tiểu tốt thì phải diệt trừ ngay, nhân cơ hội hạ gục Tiên Tộc, thống nhất tiên đạo!”
Dứt lời.
"Giết!"
Vô số bóng người từ trong sương mù lao ra, một vùng mênh mông đen kịt, bao vây người Tiên Tộc.
Sắc mặt ba người Nguyên chủ, Băng chủ, Thượng chủ ngay lập tức thay đổi, đồng loạt dẫn người đề phòng bốn phía.
"Tiên chủ, không ổn, chúng ta bị bao vây rồi!"
Chi Lan sợ hãi kêu lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, hờ hững nhìn chằm chằm La Thành Tiên.
"Người tu đạo nếu tâm không chính, đạo không ngay thì sao có thể tu tiên? Hành vi này của ông có gì khác lũ cầm thú đâu?”
Lâm Chính nói.
“Cần gì phải chính nghĩa? Chỉ cần tùy tâm là được! Nếu cậu đầu hàng, tôi sẽ tha chết cho cậu!”
La Thành Tiên cười khẩy nói.
“Sao tôi phải đầu hàng?”
Lâm Chính lắc đầu.
“Xem ra Tiên chủ của chúng ta chưa đến Hoàng Hà thì sẽ không sợ! Phải ra tay, cậu mới biết sợ ư?”
La Thành Tiên hầm hừ, sau đó vung tay ra lệnh chiến đấu.
Nhưng vào lúc này.
Két!
Có âm thanh kỳ quái vang lên.
La Thành Tiên sửng sốt.
Đám người Tiên Cốc ở vòng ngoài như cảm nhận được gì đó, đồng loạt quay đầu, nhìn vào trong sương băng...
"Có người!"
Một người của Tiên Cốc hét lên.
Mọi người quay đầu nhìn.
Có tiếng vó ngựa vang lên.
Sau đó, hàng ngàn bóng người từ trong băng tuyết lao ra, giống như dã thú, bao vây người của Tiên Cốc ba vòng trong ba vòng ngoài.
Người của Tiên Cốc sợ tái mặt, vội rút kiếm nghênh chiến.
Người của Tiên Tộc cũng sửng sốt, khó tin nhìn thiên quân vạn mã đột nhiên xuất hiện.
“Những người này... những người này là ai?”
Băng chủ ngây người nhìn xung quanh.
“Những người này... đều là người của tôi!”
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cưỡi ngựa đi về phía La Thành Tiên.
Sắc mặt La Thành Tiên căng thẳng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Cậu muốn làm gì?"