Mấy người Băng chủ khó tin nhìn hàng ngàn binh mã xung quanh, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc họ hoàn hồn lại.
Mặc dù xung quanh có khá nhiều người nhưng thực lực không thể so với họ.
“Xem ra quy mô mà Tiên chủ các người quản lý không nhỏ, chỉ tiếc là dù người của cậu ta có nhiều cũng chỉ là một đám dân thường, tôm tép, làm sao có thể là đối thủ của người Tiên Cốc?”
Nguyên chủ cũng nhìn kỹ lại hàng ngàn binh mã bỗng chạy đến này, sau khi nhìn rõ thực lực của đối phương, sắc mặt Nguyên chủ lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
“Lẽ nào cậu ta còn muốn dựa vào đám người này để đe dọa Tiên Cốc?”
Thượng chủ cũng nhíu mày.
“Nếu như thế, Tiên chủ của chúng ta đúng là ngây thơ”.
Băng chủ khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt nhìn sang Lâm Chính.
Lâm Chính cưỡi ngựa dừng lại trước mặt La Thành Tiên.
Mặt La Thành Tiên đầy vẻ cảnh giác, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu đã có chuẩn bị. Hôm nay e là trận chiến quyết định giữa Tiên Tộc và Tiên Cốc. Cũng tốt thôi, nếu có thể thống nhất cũng là chuyện tốt với các tu sĩ bọn tôi”.
Nói rồi La Tiên Thành rút hàn kiếm ra, bày ra bộ dạng liều mạng quyết tử.
“La Thành Tiên, tôi không muốn liều mạng phân sống chết với Tiên Cốc các ông, bây giờ tôi chỉ có một mục đích, ông thả người, tôi dẫn người của tôi đi, trận chiến này kết thúc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nếu không thả thì sao?”
“Vậy thì cùng chết, cá chết lưới rách”.
Nghe thế La Thành Tiên nhíu mày.
Ông ta lại nhìn xung quanh, cười nói: “Mặc dù người cậu dẫn đến rất nhiều nhưng thực lực hình như không mạnh, nếu muốn tàn sát nhau, Tiên Cốc tôi chưa chắc không có sức đánh”.
“Tôi biết”.
Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nhưng ông phải hiểu, trận chiến này không chỉ là ai thắng ai thua mà ông nhất định sẽ chết”.
La Thành Tiên sửng sốt: “Cậu có ý gì?”
“Tôi sẽ dẫn tất cả cao thủ của Tiên Tộc đến, còn có tất cả cao thủ liên minh Thanh Huyền của tôi, bất chấp tất cả tiêu diệt ông trước. Chẳng phải ông từ chối yêu cầu của tôi sao? Vậy thì xem như là trả thù, tôi sẽ khiến ông trở thành người đầu tiên chết trong trận chiến này”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Hừ, cậu uy hiếp tôi? Vậy thì thử xem”.
La Thành Tiên không bị dọa sợ, khinh thường cười, sau đó lùi về sau.
Nhưng lúc này phía sau La Thành Tiên một trận hỗn loạn, sau đó từng tiếng kinh ngạc vang lên.
La Thành Tiên run lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phó cốc chủ, phía sau chúng ta bỗng có thêm rất nhiều người, chặn đường lui của chúng ta rồi”.
Một đệ tử nói.
“Gì cơ?”
La Thành Tiên cực kỳ ngạc nhiên: “Sao lại có người của chúng ở phía sau chúng ta?”
“Phó cốc chủ, là Minh Đạo Tử”.
Có đệ tử nói.
“Minh Đạo Tử? Chẳng phải hắn đã bị bắt đi rồi sao?”
La Thành Tiên bỗng nhận ra điều gì, trợn mắt nhìn Lâm Chính: “Hóa ra người giết Hộ Sơn Thần Viên của tôi là cậu”.
Minh Đạo Tử là đệ tử giữ núi dĩ nhiên nắm rõ Tiên Cốc như lòng bàn tay.
Lâm Chính trước đó đã ra lệnh cho Minh Đạo Tử dẫn một nhóm người bao vây đường lui của La Thành Tiên.
Lúc này La Thành Tiên đã rơi vào vòng vây của liên minh Thanh Huyền.
Có lẽ những người này không đủ để đánh bại đội ngũ của La Thành Tiên, nhưng muốn ngăn chúng rất dễ.
Nhưng Lâm Chính không hài lòng với những điều này.
Ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm nghị, lớn giọng nói: “Băng chủ! Nguyên chủ! Thượng chủ! Đi theo tôi bắt địch”.
Vừa dứt lời Thiên Sinh Đao bỗng rút ra.
Đao quang lóe sáng như muốn làm rung chuyển trời xanh.
Ba người run lên, bỗng hiểu ra gì đó lập tức đi theo Lâm Chính.
“Không ổn! Mau ngăn cậu ta lại”.
La Thành Tiên hét lên, giơ tay lên ngăn lại.
Nhưng đối mặt với bốn cường giả siêu cấp, chỉ dựa vào La Thành Tiên và các cao thủ bên cạnh ông ta không đủ để đánh lại.
Sau mấy lần tấn công, La Thành Tiên không còn sức, rơi vào cảnh khốn cùng.
Lâm Chính sử dụng xương chí tôn nhắm vào đòn tấn công của đám người La Thành Tiên lao đến.
“Giết! Giết cho tôi!”
La Thành Tiên gào lên, ông ta như trở thành kẻ điên, khàn giọng sử dụng chiêu thức.
Nhưng cho dù ông ta tấn công thế nào, đánh vào Lâm Chính như đánh vào bông, thậm chí còn chẳng hề tổn thương một chút gì đánh anh.
La Thành Tiên ngơ ngác.
Ngay sau đó Lâm Chính vươn tay ra tóm lấy bóp chặt cổ La Thành Tiên, nhấc ông ta lên cao.
Người Tiên Cốc đang trong trận chiến đều hoảng hồn.
“Các người mau chóng đầu hàng, nếu không tôi giết phó cốc chủ này”.
Một tay Lâm Chính giữ chặt La Thành Tiên, lớn giọng nói.