TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4305 CHẾT RỒI, KHÔNG CÒN THI THỂ”.

Sự xuất hiện của chủ nhân Tiên Cốc đã vực dậy tinh thần chiến đấu của người Tiên Cốc vốn đã suy tàn mất đi ý chí.

“Cốc chủ cứu mạng! Cốc chủ!”

La Thành Tiên lập tức vùng vẫy gọi như gặp được cứu tinh.

Thiên Huyền Nhất nhìn La Thành Tiên, lạnh nhạt nói: “Thả người ra”.

“Thả ông ta cũng được, ông thả người của tôi ra trước đi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Người của cậu?”

“Đám người bị Tiên Cốc các ông bắt giữ trước đó”.

“Thế nên cậu lấy mạng của La Thành Tiên để đe dọa tôi thả người hả?”

“Đúng”.

“Chưa từng có ai dám uy hiếp tôi, cũng không có ai có thể uy hiếp tôi”.

“Ông không đồng ý cũng không sao, tôi giết La Thành Tiên trước, sau đó đánh với ông một trận, có lẽ hôm nay tôi không tiêu diệt được Tiên Cốc nhưng khiến các ông tổn thương nguyên khí của cũng không thành vấn đề. Ông mất đi nhiều thuộc hạ như vậy, chắc cũng ảnh hưởng đến ông nhỉ?”

Lâm Chính khàn giọng nói.

Thực lực của Thiên Huyền Nhất thì không phải nghi ngờ nữa, người có thể mang đến cảm giác này cho Lâm Chính cũng chỉ có Diệp Viêm.

Nhưng anh thua Diệp Viêm một bậc, thế nên Lâm Chính không thể chắc chắn Thiên Huyền Nhất có phải là Lục Địa Thần Tiên hay không.

Cho dù không phải, Lâm Chính cũng không có tự tin đánh bại đối phương.

Nhưng hôm nay chủ lực của liên minh Thanh Huyền và người Tiên Tộc đều đến đây, tạo áp lực không nhỏ cho Thiên Huyền Nhất.

Nếu Lâm Chính thối lui thì sẽ bị thiệt.

Thiên Huyền Nhất lặng thinh.

Thật ra ông ta không quan tâm đến sự sống chết của đám người này, Lâm Chính cũng có thể nhìn ra.

Nhưng như Lâm Chính nói, nếu đánh trận này thì chắc chắn Tiên Cốc sẽ tổn thất nặng nề.

Những người này đều phục vụ cho sự tu luyện của Thiên Huyền Nhất.

Nếu đám người này bị thương vong nặng nề cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến tiến độ tu luyện của Thiên Huyền Nhất.

“Dẫn người đến”.

Cân nhắc hồi lâu, Thiên Huyền Nhất nghiêng đầu nói.

“Vâng, thưa cốc chủ”.

Người bên cạnh chắp tay lùi xuống.

Một lúc sau, một nhóm người bị hành hạ người không ra người được dẫn đến.

Trong đó có Hoa Thiên Hải.

Nhưng lúc này ông ta cực kỳ thê thảm, nội tạng bị lấy hơn một nửa, tay chân không còn nguyên vẹn, trên người bị cắm đầy ống, miệng ngậm cọng cỏ, cái mạng này chỉ dựa vào cọng cỏ để tiếp tục.

Tu vi của Hoa Thiên Hải là mạnh nhất dĩ nhiên là đối phương được Thiên Huyền Nhất để tâm nhất.

“Hoa Băng chủ”.

Mấy lãnh đạo cao cấp của liên minh Thanh Huyền lao đến dẫn người về, vội vàng cho ông ta uống thuốc duy trì tính mạng của ông ta.

“Những người khác đâu?”

Lâm Chính thấy trong số những người này còn thiếu vài người nữa bèn hỏi.

“Chết rồi, không còn thi thể”.

Thiên Huyền Nhất lạnh nhạt nói.

Trái tim Lâm Chính co thắt lại, nỗi căm hận ngút trời.

Nhưng anh không làm gì cả.

Lúc này nếu lao vào đánh nhau chỉ sẽ hy sinh nhiều người hơn thôi.

Anh hít sâu một hơi, ném La Thành Tiên qua.

Bụp!

La Thành Tiên ngã xuống trước mặt Thiên Huyền Nhất, vỡ đầu chảy máu.

“Cốc chủ, tên này sỉ nhục chúng ta như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua, xin cốc chủ hãy ra tay giết hắn”.

La Thành Tiên bò dậy ôm quyền nói.

“Vô dụng!”

Thiên Huyền Nhất trở tay tát vào mặt La Thành Tiên.

La Thành Tiên không kịp phòng vệ lại ngã xuống đất, răng rơi đầy đất.

“Thân là phó cốc chủ mà lại vô dụng như thế, đúng là làm mất mặt Tiên Cốc. Sao còn dám làm tôi đòi công bằng cho ông?”, Thiên Huyền Nhất nói.

La Thành Tiên mấp máy môi không dám nói gì.

Lâm Chính lại vung tay lên.

Các đệ tử bị bắt của Tiên Tộc cũng được thả ra.

“Thiên cốc chủ, chúng tôi không có ý đắc tội với ông, mọi người đều tu đạo, chỉ mong có thể buông bỏ ân oán trong quá khứ, chuyên tâm theo đuổi con đường trường sinh. Chuyện hôm nay chỉ vì cứu người của tôi, mong Thiên cốc chủ sẽ không để tâm”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Không ngờ Tiên Tộc bị phân tách nhiều năm như thế lại được cậu thống nhất. Chàng trai, cậu giỏi đấy”.

Thiên Huyền Nhát tán thưởng gật đầu: “Nể tình Tiên chủ là cậu vừa mới nhậm chức, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nhưng nếu có lần sau thì không phải cậu dẫn người tới chỗ tôi làm loạn, mà tôi sẽ dẫn người đến tiêu diệt Tiên Tộc đấy”.

“Sẽ không có lần sau, trừ khi ông lại bắt người của tôi đi”.

Lâm Chính xua tay: “Chúng ta đi”.

Đọc truyện chữ Full