Ba người Băng chủ ngạc nhiên nhìn sang.
Lâm Chính đã mạnh đến mức hơn những gì họ nghĩ.
Thế là có thể nhắm chuẩn vào đòn tấn công của phó cốc chủ và các cao thủ Tiên Cốc làm La Thành Tiên trở thành con tin.
Họ cũng không dám nghĩ mình có thể làm ra hành động này.
Nhưng ba người Băng chủ không biết, Lâm Chính làm thế trông có vẻ dễ dàng nhưng thật ra rất tiêu hao sức mạnh phi thăng, khí kình trong người anh đã tiêu hao hết một nửa.
Nếu còn đánh tiếp nữa, anh chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái không ổn.
Nhưng cũng may kết quả khá tốt.
Sau khi bắt sống La Thành Tiên, người Tiên Cốc lập tức tụ lại một chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Chính không ra tay nữa.
“Bây giờ chắc có thể lấy mạng của ông thay vào chỗ người của tôi nhỉ?”
Lâm Chính nhìn La Thành Tiên khàn giọng nói.
“Cậu sẽ không đạt được mục đích đâu”.
La Thành Tiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Chính lấy châm bạc ra nhanh chóng đâm vào trên người La Thành Tiên.
Mạch máu của La Thành Tiên lập tức bị phong ấn, tu vi bị phong ấn hơn một nửa.
“Đánh hạ đám người Tiên Cốc này, sau đó vào trong đàm phán với cốc chủ, họ chịu giao người ra thì dễ nói chuyện, nếu không hôm nay Tiên Cốc sẽ không còn nữa”.
Lâm Chính nói.
“Vâng!”
“Tiên chủ vạn tuế”.
“Tiên chủ vạn tuế”.
Sĩ khí của người Tiên Tộc cao hừng hực, đều giơ vũ khí lên reo hò.
Lâm Chính dễ dàng bắt sống La Thành Tiên như vậy khiến sĩ khí của bên Tiên Tộc càng mạnh hơn.
Uy danh của Lâm Chính đang liên tục tăng lên ở Tiên Tộc.
Nguyên chủ và Thượng chủ nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Họ có lòng tiêu diệt Tiên Cốc.
Nhưng nếu để Lâm Chính làm chuyện này, vậy thì chỉ sợ vị trí Tiên chủ của anh vững chắc hơn, không ai có thể lay chuyển được.
Dù sao giữa Tiên Tộc và Tiên Cốc đã đấu với nhau cả ngàn năm mà vẫn chưa thể tiêu diệt đối phương.
Hôm nay nếu Lâm Chính hoàn thành được chuyện này chắc chắn sẽ được ghi vào sách sử, được người Tiên Tộc cung phụng mãi mãi.
Nhưng lúc này tất cả người Tiên Cốc bỗng xoay người lại đồng loạt nhìn về phía Tiên Cốc.
Lâm Chính sửng sốt.
Chỉ thấy sát khí toát ra từ hướng Tiên Cốc, khí thế tàn ác ập đến như thủy triều.
“Cốc chủ! Cốc chủ đến rồi!”
La Thành Tiên nhận ra điều gì đó, mừng rỡ hô hoán.
Lâm Chính biến sắc.
“Cung nghênh cốc chủ”.
“Cung nghênh cốc chủ”.
“Cung nghênh cốc chủ”.
…
Người Tiên Cốc đồng loạt quỳ xuống đất, cao giọng nói.
“Cốc chủ đến rồi! Vị thần thật sự đến rồi! Tên hề nhảy nhót kia, ngày tàn của cậu đến rồi”.
La Thành Tiên kiêu căng nói, phấn khích không thôi.
Lâm Chính sầm mặt, đang định tát ông ta mấy cái, đột nhiên có một luồng sát khí bao trùm hẻm núi.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt thay đổi gào lên:
“Minh Đạo Tử, các anh mau rút lui, mau rút lui!”
Nghe thế những người chặn đường lui của La Thành Tiên vội vàng chạy về phía Lâm Chính.
Nhưng đã muộn rồi.
Vèo vèo vèo...
Rất nhiều lưỡi băng lao ra từ trong hẻm núi đến chỗ đám người như vũ bão.
Rất nhiều người lập tức bị chém thành từng mảnh.
Lưỡi băng như máy xay thịt cắt đứt tính mạng của mọi người.
Thoáng chốc đã có gần một nửa người mất mạng.
Hẻm núi máu chảy thành sống, thi thể chất đống, khiến người ta tê cả da đầu.
Minh Đạo Tử cũng bị chém đứt một cánh tay, hoảng sợ chạy đến chỗ Lâm Chính.
Đội quân một ngàn người chỉ còn lại hơn năm trăm người, hơn nữa ai cũng bị thương.
Ánh mắt Lâm Chính hiện lên sát khí, ngước mắt nhìn hẻm núi.
“Một đám người phàm tại sao lại dám đến lãnh địa của tiên nhân làm loạn, các người không sợ tiên nhân tức giận sao?”
Giọng nói hùng hồn vang lên từ trong hẻm núi.
Sau đó rất nhiều cường giả Tiên Cốc lao ra từ hẻm núi, vây quanh một người đàn ông trung niên mặc đồ màu vàng.
Đó chính là chủ nhân của Tiên Cốc.
Thiên Huyền Nhất!