Lôi Trạch Thiên Các.
“Cái gì?”, ông tổ nhà họ Mã xuống núi? Còn muốn diệt trừ liên minh Thanh Huyền hả?”
Hạo Thiên nhướng mày, khó tin nhìn Lôi Hổ đứng phía dưới.
"Đúng vậy các chủ, bây giờ nhà họ Mãn đã bắt tay với Phương Thôn Cốc, Nữ Hoàng Thiên Trì và Ẩn Kiếm Tông tấn công liên minh Thanh Huyền, do nhà họ Mãn làm hậu thuẫn! Mấy thế lực đó quyết tâm xâu xé liên minh Thanh Huyền!"
Lôi Hổ ôm quyền nói.
“Liên minh Thanh Huyền sẽ thất bại, Lâm minh chủ chắc chắn sẽ chết!”
Sắc mặt Hạo Thiên tối sầm, khàn giọng nói.
“Các chủ, nghe nói nhà họ Mãn nhìn trúng số lượng lớn khoáng vật trong núi Thiên Thần, còn có cung điện ẩn giấu trong núi Thiên Thần, nên mới phát động tấn công liên minh Thanh Huyền, nhưng điều khiến tôi không ngờ là nhà họ Mãn lại muốn tiêu diệt liên minh Thanh Huyền... đây là liên minh lớn có mấy trăm nghìn người, nếu tiêu diệt sẽ chấn động vực Diệt Vong!"
“Khoảng thời gian này liên minh Thanh Huyền phát triển quá mạnh mẽ, Lâm minh chủ nhận người, chỉ nhìn vào phẩm chất, vì vậy liên minh Thanh Huyền hội tụ vô số nhân tài ưu tú, có người xuất sắc trong lĩnh vực xây dựng, có người xuất sắc trong lĩnh vực luyện đan, không giống những liên minh khác, chỉ nhận cường giả chém giết, tôi nghĩ nhà họ Mãn nhìn trúng điểm này, nên mới ray tay với liên minh Thanh Huyền”.
“Các chủ, chúng ta có nên tham gia không?”
Lôi Hổ thận trọng hỏi.
“Liên minh Thanh Huyền có nhờ chúng ta giúp đỡ không?”
Hạo Thiên hỏi.
"Không”.
Lôi Hổ lắc đầu: "Có lẽ Lâm minh chủ nghĩ có thể tự mình đối phó”.
“Có thể tự đối phó ư? Ông thật sự cho rằng Lâm Chính đối mặt với cục diện giống như ở núi Thiên Thần lần trước sao?”
Hạo Thiên hầm hừ: “Ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên, không biết bước vào cảnh giới Thần Tiên sớm hơn Diệp Viêm bao nhiêu năm, huống hồ ban đầu là cường giả của mấy chục liên minh vây công núi Thiên Thần, một số thế tộc siêu bá chủ bao vây liên minh Thanh Huyền dưới sự dẫn dắt của Lục Địa Thần Tiên, cục diện làm sao có thể giống nhau chứ?”
"Tại sao Lâm minh chủ không kêu gọi giúp đỡ?"
"Cậu ta không kêu gọi giúp đỡ, bởi cậu ta biết chúng ta sẽ không ra tay, trận chiến này, ai dám tham gia đều phải chết!"
Lôi Hổ nghe vậy, âm thầm thở dài, nhưng không lên tiếng.
Thực lực của Lôi Thạch Thiên Các không kém, nhưng chung quy không có Lục Địa Thần Tiên trấn giữ, nên không có khả năng đắc tội với nhà họ Mãn.
“Không cần than thở, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng không thể công khai giúp đỡ, Lôi Hổ, ông cho người bí mật vận chuyển thuốc, các loại vũ khí vật liệu đến liên minh Thanh Huyền, đồng thời phái thêm ba ngàn đệ tử ngụy trang, đến nơi đóng quân của liên minh, hỗ trợ Lâm minh chủ!”
Hạo Thiên nói.
Lôi Hổ ngơ ngác, lập tức ôm quyền: "Vâng, thưa các chủ!"
"Lần này là báo đáp ân tình năm đó của Lâm minh chủ!"
...
Độc Cô Thành.
Độc Cô Vấn đứng trong đình một mình, nhìn mặt trời thiêu đốt đang lặn dần, trên mặt đầy tiếc nuối.
“Anh, sao anh lại ở đây thở dài?”
Độc Cô Lạc Nhạn chậm rãi đi tới, tò mò hỏi.
“Là em ba đấy à”.
Độc Cô Vấn hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy đáng tiếc, khó khăn lắm vực Diệt Vong mới có một thiên tài tuyệt thế, nhưng sắp phải ngã xuống rồi”.
"Thiên tài tuyệt thế ngã xuống?"
Độc Cô Lạc Nhạn bối rối: "Anh đang ám chỉ ai vậy?"
"Lâm Chính!"
"Cái gì? Lâm Chính - minh chủ liên minh Thanh Huyền ư?"
Độc Cô Lạc Nhạn sửng sốt, lo lắng nói: "Anh à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh vừa nhận được tin, ngày mai nhà họ Mãn, Thiên Trì, Phương Thôn Cốc và các thế tộc khác sẽ chính thức phát động tấn công liên minh Thanh Huyền, ông tổ nhà họ Mãn cũng ra tay, sau ngày mai, vực Diệt Vong sẽ không còn liên minh Thanh Huyền nữa!"
"Thì ra là vậy...”
Độc Cô Lạc Nhạn chợt bừng tỉnh, nhưng cũng cảm thấy hơi xúc động.
Mặc dù cô ta và Lâm Chính có mâu thuẫn, nhưng khi nghĩ đến người kia sắp gặp tai ương, tâm trạng lại vô cùng phức tạp.
"À anh ơi, vừa rồi em gặp bố, đám người chú hai đang chuẩn bị làm gì đó, hơn nữa còn tập hợp nhân công, chẳng lẽ lần này chúng ta cũng tham gia sao?", Độc Cô Lạc Nhạn hỏi.
“Bọn họ muốn chen một chân, muốn lấy chút lợi ích khi liên minh Thanh Huyền bị đánh tan”.
“Vậy anh không đi chuẩn bị sao?”
"Anh không đi”.
"Vì sao?"
"Con người phải có ranh giới cuối cùng và vài nguyên tắc”.